Phía bên Thiên Giải không ngờ tôi lại phản hồi nhanh như vậy.
Thủ tục nhận việc của tôi diễn ra suôn sẻ, công việc đầu tiên sau khi vào làm chính là đàm phán hợp tác về dự án thể thao mùa thu với công ty cũ.
Đúng như dự đoán, người phụ trách đàm phán phía bên đó là Hứa Khả.
Ngoài dự đoán, Hứa Khả lại dẫn theo Chu Diệc Chi.
Rõ ràng cô ta không ngờ tôi có thể trở thành nhân viên của Thiên Giải trong thời gian ngắn như vậy.
Khóe môi cô ta nở một nụ cười mỉa mai, nhưng giọng lại tỏ ra vui mừng: "Chị Tống Khả, không ngờ chị đã gia nhập Thiên Giải rồi, chúc mừng nha."
"Lúc trước tôi cứ tưởng chị không muốn dẫn tôi theo vì chuyện của anh Diệc Chi, hóa ra chị đã có sẵn đường lui, lấy cớ này để nhảy việc, là tôi hiểu lầm chị rồi."
Chu Diệc Chi khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã che giấu cảm xúc.
Tôi cười nhạt: "Người mà công ty cũ dốc lòng nâng đỡ chắc chắn là người tài giỏi. Một lát nữa, để tôi xem cô có thể phát huy ‘ý tưởng của tôi’ đến mức nào."
Tôi cố tình nhấn mạnh bốn chữ "ý tưởng của tôi", khiến sắc mặt Hứa Khả thoáng vẻ lúng túng.
Cô ta ấm ức giải thích: "Là chị Tống Khả không muốn dẫn em theo, sợ em kéo chân chị, chị ấy tức giận bỏ đi..."
Chu Diệc Chi vỗ vai an ủi Hứa Khả: "Chỉ là một bản kế hoạch thôi mà, anh tin em làm được."
Sau đó, anh ta quay sang trách móc tôi: "Hứa Khả mới tốt nghiệp, vẫn còn nhiều điều phải học, em không thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc…"
"Cảm xúc cá nhân?" Tôi cắt ngang lời anh ta, giọng điệu lạnh nhạt: "Anh xứng sao?"
Tôi lướt mắt qua Hứa Khả: "Đi thôi, đừng để Tổng giám đốc Lục đợi lâu."
Bước ra ngoài vài bước, tôi bỗng dừng lại, nhìn về phía Chu Diệc Chi: "À, đúng rồi. Đây là cuộc họp công việc, người không liên quan miễn vào."
Chu Diệc Chi nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể quay sang dịu dàng trấn an Hứa Khả: "Không sao đâu, anh đợi em ngoài này, có gì cứ gọi anh."
Hứa Khả khẽ gật đầu, ánh mắt đầy oán giận đi theo tôi vào phòng họp.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ vest chỉnh tề đang ngồi trên ghế sofa bọc da.
Mắt Hứa Khả sáng rực.
Cô ta lập tức ngồi xuống bên cạnh Lục Bồi, lấy bản kế hoạch ra, cười tươi chào hỏi: "Tổng giám đốc Lục, tôi là Hứa Khả của công ty Tân Minh, ngài trông còn trẻ hơn tôi tưởng rất nhiều."
Lục Bồi là người mạnh mẽ, ít nói, làm việc dứt khoát.
Anh không thèm liếc nhìn Hứa Khả, chỉ chăm chú lật xem kế hoạch.
Hứa Khả há miệng, muốn nói nhưng không biết phải trả lời thế nào, ánh mắt lộ rõ sự cầu cứu.
"Vậy tức là không có phần nào rồi."
Lục Bồi mất kiên nhẫn, chỉnh lại áo vest, đứng dậy: "Xem ra Tân Minh không thực sự muốn hợp tác với chúng tôi, vậy thì không cần lãng phí thời gian nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tổng giám đốc Lục, chúng ta còn chưa bàn bạc mà!"
Hứa Khả vội vàng bước lên, cố giữ anh lại: "Ngài có thể nghe thử ý tưởng của tôi được không?"
Lục Bồi hờ hững đáp: "Ý tưởng của cô? Tôi đã xem qua rồi, rất tốt."
Hứa Khả liếc bản kế hoạch bị ném trên bàn, còn muốn nói thêm, nhưng Lục Bồi đã sải bước rời đi.
13.
Hứa Khả khóc lóc bước ra khỏi phòng họp.
Chu Diệc Chi xót xa không thôi, dỗ dành mãi mà cô ta vẫn không nín.
Anh ta cho rằng tôi đã giở trò, khiến Hứa Khả mất đi cơ hội này.
Đối với Chu Diệc Chi, tôi đã không còn chút kỳ vọng nào nữa.
"Em có thể buông tha cho bọn tôi được không? Vì em, Khả Khả đã chịu nhiều ấm ức rồi."
"Thôi đi, Diệc Chi, không liên quan đến chị Tống Khả, là do em không nắm bắt tốt cơ hội."
Tôi lười đôi co với bọn họ, chỉ chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Sao xe vẫn chưa hết kẹt đường?
Ngay khi tôi định hủy chuyến rồi đi bộ rời khỏi đây, một chiếc Bentley màu đen bất ngờ dừng ngay trước mặt tôi.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt nghiêm nghị của Lục Bồi.
"Lên xe."
Tôi kinh ngạc nhìn anh: "Tổng giám đốc Lục?"
Lục Bồi không nói lần thứ hai, tôi vội vàng mở cửa sau ngồi vào.
Chu Diệc Chi và Hứa Khả vẫn đứng ngẩn ra tại chỗ, còn xe của Lục Bồi đã nhanh chóng rời đi.
Tôi có hơi căng thẳng ngồi phía sau, không biết anh ta có ý gì.
Lục Bồi lên tiếng, giọng điệu bình thản: "Tôi không có hứng thú tìm hiểu chuyện cá nhân, nhưng là nhân viên của tôi, sau này cố gắng tránh những tình huống như thế này."
Câu nói của anh ẩn chứa nhiều hàm ý.
Tôi gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
14.
Tin tức về việc hợp tác thất bại với Thiên Giải nhanh chóng truyền đến tai quản lý.
Rõ ràng là ông ta hối hận, liên tục gọi cho tôi rất nhiều cuộc.
Nhưng tôi không bắt máy.
Tôi đã nghỉ việc rồi, những chuyện này không cần tôi lo nữa.
Ngược lại, không hiểu Chu Diệc Chi ăn nhầm thuốc gì, cũng gọi cho tôi rất nhiều lần.
Cuối cùng, tôi thấy phiền quá nên chặn số anh ta luôn.