Lời Nói Dối Đẹp Nhất

Chương 1: Chương 1.



1.

Mẹ nắm tay ta, dặn dò đầy nghiêm túc: "Sau khi vào phủ tướng quân, chúng ta phải tuân thủ quy củ, Ý Ninh của ta sẽ không thể làm tiểu bá vương được nữa đâu."

Ta rất muốn nói với bà rằng, Ý Ninh không muốn đi.

Các di nương ở Xuân Phong Lâu đều là những người rất tốt.

Tôn di nương khéo tay, làm ra đủ loại điểm tâm tinh xảo, còn may được vô số áo gấm thêu hoa.

Từ di nương hát khúc rất hay, giọng như oanh vàng hót, mỗi khi ta buồn, bà đều dỗ dành ta bằng những khúc hát du dương…

Còn có Hòa Sinh, tay nghề của hắn còn khéo léo hơn cả Tôn di nương, có thể dễ dàng khắc ra những bức tiểu tượng sống động như thật.

Ta từng thấy một bức tiểu tượng của một nữ tử rơi ra từ trong n.g.ự.c hắn.

Linh động đến mức tựa như có sinh mệnh.

Chúng ta đã hẹn nhau cùng đi lấy tổ chim, bắt dế.

Hòa Sinh còn nợ ta một con châu chấu bằng cỏ, ta vẫn chưa biết châu chấu trông như thế nào.

Ta ôm chặt mẹ, khóc lớn: "Mẹ ơi, con không muốn đi!"

Không biết Bùi Tề Ngọc xuất hiện từ lúc nào.

Hắn thản nhiên mở miệng: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong."

Ta trừng mắt lườm hắn một cái, âm thầm ghi thù trong lòng.

Nếu không phải bọn họ đột nhiên xuất hiện, có lẽ ta đã có thể ở  đây với A Nương cả đời, vô lo vô nghĩ.

Dù A Nương khuyên bảo thế nào, ta cũng không chịu đi.

Ta bám chặt vào cột nhà như một con bạch tuộc.

A Nương thật sự đã bước qua cửa, nhưng Bùi Tề Ngọc lại dừng chân bên cạnh ta.

"Hahaha..."

Hắn thật hèn hạ.

Hắn... hắn cù nách ta!

Bùi Tề Ngọc túm lấy cổ áo ta, sải bước dài ra ngoài.

Lúc này, ta trông có lẽ chẳng khác gì một con mèo xù lông đang nổi điên, hoặc một con hổ bị nhổ mất nanh vuốt, vừa giãy giụa vừa khóc toáng lên.

Khi rời khỏi Xuân Phong Lâu, ta nhìn thấy Hòa Sinh giữa đám đông.

Hắn vẫn như trước, vẫy tay với ta, nở nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn giơ cao hộp bánh hạnh nhân lên đầu, nhưng rồi hết lần này đến lần khác bị dòng người che khuất.

Cuối cùng, hộp bánh rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh.

Bùi Tề Ngọc ném ta lên xe ngựa, chán ghét phủi tay.

"Nếu ngươi còn khóc, thì sẽ chẳng bao giờ được gặp lại họ nữa."

Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười đầy vẻ trêu chọc, giọng điệu cực kỳ xấu xa.

Ta sợ đến mức lập tức im bặt, chỉ dám lắc đầu tỏ vẻ phản đối.

Bùi Tề Ngọc dường như rất hài lòng, thản nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ta ngước mắt nhìn, thấy xe ngựa ngày càng xa Xuân Phong Lâu. Trong lòng vừa hận vừa hiếu kỳ. Ta cẩn thận chọc vào tay hắn.

"Phủ tướng quân lớn không? Có bánh hạnh nhân không?"

"Có ai hát hay như Từ di nương không?"

"Có châu chấu đan bằng cỏ không?"

...

Bùi Tề Ngọc không trả lời, cũng chẳng thèm mở miệng.

Ta giãy giụa mãi rồi cũng mệt, thiếp đi lúc nào không hay.

Trong lòng lại âm thầm ghi thêm một món nợ với hắn.

Phủ tướng quân không có bánh hạnh nhân, không có tiểu khúc, cũng không có châu chấu bằng cỏ.

Một nơi rộng lớn đến mức chỉ còn lại một chữ—lớn.

Nhưng lạnh lẽo vô cùng.

Ta trời sinh hiếu động, thích chạy nhảy khắp nơi, mỗi lần gặp gia nhân trong phủ, bọn họ đều cung kính gọi ta một tiếng "Tiểu tiểu thư".

Chỉ là, cách xưng hô này thật kỳ lạ.

Con gái các gia đình quyền quý trong kinh thành, đám hạ nhân đều gọi là "tiểu thư" một cách kính cẩn, còn "tiểu tiểu thư"—chưa từng nghe qua.

Ta hỏi các nha hoàn trong phủ, họ ấp úng nửa ngày, cũng không nói rõ được nguyên do.

Nhưng sự hiếu kỳ trong lòng ta đã nảy mầm, khó lòng kiềm chế.

Nhiều năm sau, ta mới hiểu câu "Tò mò hại c.h.ế.t mèo" đáng sợ đến nhường nào.

Nhưng đó lại là chuyện về sau.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com