Mẹ nắm tay ta, dặn dò đầy nghiêm túc: "Sau khi vào phủ tướng quân, chúng ta phải tuân thủ quy củ, Ý Ninh của ta sẽ không thể làm tiểu bá vương được nữa đâu."
Ta rất muốn nói với bà rằng, Ý Ninh không muốn đi.
Các di nương ở Xuân Phong Lâu đều là những người rất tốt.
Tôn di nương khéo tay, làm ra đủ loại điểm tâm tinh xảo, còn may được vô số áo gấm thêu hoa.
Từ di nương hát khúc rất hay, giọng như oanh vàng hót, mỗi khi ta buồn, bà đều dỗ dành ta bằng những khúc hát du dương…
Còn có Hòa Sinh, tay nghề của hắn còn khéo léo hơn cả Tôn di nương, có thể dễ dàng khắc ra những bức tiểu tượng sống động như thật.
Ta từng thấy một bức tiểu tượng của một nữ tử rơi ra từ trong n.g.ự.c hắn.
Linh động đến mức tựa như có sinh mệnh.
Chúng ta đã hẹn nhau cùng đi lấy tổ chim, bắt dế.
Hòa Sinh còn nợ ta một con châu chấu bằng cỏ, ta vẫn chưa biết châu chấu trông như thế nào.
Ta ôm chặt mẹ, khóc lớn: "Mẹ ơi, con không muốn đi!"
Không biết Bùi Tề Ngọc xuất hiện từ lúc nào.
Hắn thản nhiên mở miệng: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong."
Ta trừng mắt lườm hắn một cái, âm thầm ghi thù trong lòng.
Nếu không phải bọn họ đột nhiên xuất hiện, có lẽ ta đã có thể ở đây với A Nương cả đời, vô lo vô nghĩ.
Dù A Nương khuyên bảo thế nào, ta cũng không chịu đi.
Ta bám chặt vào cột nhà như một con bạch tuộc.
A Nương thật sự đã bước qua cửa, nhưng Bùi Tề Ngọc lại dừng chân bên cạnh ta.
"Hahaha..."
Hắn thật hèn hạ.
Hắn... hắn cù nách ta!
Bùi Tề Ngọc túm lấy cổ áo ta, sải bước dài ra ngoài.
Lúc này, ta trông có lẽ chẳng khác gì một con mèo xù lông đang nổi điên, hoặc một con hổ bị nhổ mất nanh vuốt, vừa giãy giụa vừa khóc toáng lên.
Khi rời khỏi Xuân Phong Lâu, ta nhìn thấy Hòa Sinh giữa đám đông.
Hắn vẫn như trước, vẫy tay với ta, nở nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn giơ cao hộp bánh hạnh nhân lên đầu, nhưng rồi hết lần này đến lần khác bị dòng người che khuất.
Cuối cùng, hộp bánh rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh.
Bùi Tề Ngọc ném ta lên xe ngựa, chán ghét phủi tay.
"Nếu ngươi còn khóc, thì sẽ chẳng bao giờ được gặp lại họ nữa."