Lời Nói Dối Đẹp Nhất

Chương 2



2.

A Nương bắt ta gọi cái tên thích véo má ta là "cha" và gọi Bùi Tề Ngọc là "ca ca".

Ta mặt mày cau có, chẳng thèm gọi ai cả.

A Nương tức đến mức giậm chân đ.ấ.m ngực, than trời trách đất, mắng mình dạy dỗ không nghiêm, nuông chiều ta đến hư hỏng, cư xử bất kính.

Nhưng ta đã quá quen với những lời trách móc của bà.

Mặt dày chịu mắng vốn là chuyện cơm bữa.

Ta đưa mắt nhìn quanh, muốn tìm xem trong chính sảnh có gì thú vị không. Ánh mắt lơ đãng, chẳng may chạm phải ánh nhìn của Bùi Tề Ngọc.

Hắn thần sắc ung dung, con ngươi đen thẳm như vực sâu.

Ta cười gượng gạo.

"Hửm? Ta có thể dạy dỗ tiểu muội cách hành xử cho phải phép."

Giọng hắn kéo dài, làm ta lập tức cảnh giác.

Ta sững sờ nhìn Bùi Tề Ngọc, rồi quay sang nhìn A Nương.

Giữa trán giật giật không ngừng.

Rõ ràng là chồn hoang chúc Tết gà—không có ý tốt gì cả.

"Hòe Chi hiểu lễ nghi, nghĩ rằng Ý Ninh cũng sẽ tiến bộ thôi."

Ta đang định chạy trốn thì một bóng dáng cao lớn bỗng phủ xuống, chặn mất đường đi.

Bùi Tề Ngọc cúi người, nhướn mày, vẻ mặt uể oải: "A Ninh, chẳng lẽ muội sợ rồi?"

Khiêu khích, khinh thường, chán ghét—từng tầng từng lớp hiện rõ ràng.

Vương mụ mụ trông rất đáng sợ, không cười, cũng chẳng có chút gì dễ gần.

Chén trà nóng hổi đặt lên đỉnh đầu ta.

"Tiểu tiểu thư, phải cẩn thận, chưa đến giờ thì không được bỏ xuống đâu."

Giọng nói chói tai cứ vang lên không ngừng trở thành cơn ác mộng suốt những năm sau đó, mỗi lần giật mình tỉnh dậy, ta đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Ta mím môi, không dám động đậy dù chỉ một chút.

Còn cái tên đáng ghét Bùi Tề Ngọc thì lại đang ngồi thư thả trong đình, đọc sách, uống trà, nhâm nhi điểm tâm.

Mệt thì chợp mắt một lúc, trông có vẻ thoải mái vô cùng.

Ta lại ghi thêm một món nợ trong lòng.

Mãi đến khi nén hương cháy hết, mụ mụ mới chịu cho ta nghỉ một lát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta vừa đói vừa khát, vội vàng với lấy miếng bánh táo đỏ trên bàn, đưa lên miệng.

"Chát!"

Bùi Tề Ngọc đột ngột gạt mạnh làm rơi bánh trong tay ta, ánh mắt lạnh lùng xa cách, còn xen lẫn cả sự chán ghét.

"Vô phép vô tắc."

Ta ngẩn ra, không hiểu hắn đang nổi điên cái gì. Rõ ràng vừa rồi vẫn ổn mà.

"Chỉ trong một nén hương, làm sao học hết quy củ được chứ?"

"Ngày tháng còn dài, ta có thể từ từ học mà."

Nhân lúc bọn họ không chú ý, ta nhanh tay lấy một miếng khác, nhét vào miệng.

Nhưng Bùi Tề Ngọc ra tay còn nhanh hơn, giật mất khỏi tay ta.

Hắn lạnh mặt, tỏ rõ sự không vui, rồi ban hết đĩa điểm tâm cho mụ mụ.

Nhưng ta thực sự rất đói.

Ta nhìn chằm chằm miếng bánh táo đỏ rơi trên đất.

Bỏ đi thì thật lãng phí.

Ta cúi xuống, định nhặt lên.

Chớp mắt một cái, mũi giày đen thêu mây lành của Bùi Tề Ngọc đã giẫm xuống, nghiền nát bánh vụn.

Ta trừng mắt nhìn đôi giày ấy, lồng n.g.ự.c dồn dập.

"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ!"

Lần đầu tiên ta thấy ánh mắt như vậy. Lạnh lẽo, tàn nhẫn, thâm trầm đến đáng sợ.

Ta run rẩy đứng dậy, khóc lóc chạy đi tìm A Nương. Nhưng cổ họng bỗng siết chặt, bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy.

"Haha, ngươi tưởng ngươi là ai? Muốn đi là đi sao?" Hắn cười lạnh.

Ta nghẹn thở, khó khăn quay đầu, nhìn về phía Vương mụ mụ, mong bà có thể cứu mình.

Nhưng mụ mụ chỉ đứng đó, mặt không cảm xúc, nhìn ta như nhìn một con mèo hoang hay một con ch.ó nhỏ ven đường.

Ta hoàn toàn tuyệt vọng, chuẩn bị chấp nhận số phận.

Nhưng đúng lúc ấy, Bùi Tề Ngọc lại buông tay.

Ta thậm chí còn không kịp sợ hãi, lập tức co giò chạy thẳng đến phòng A Nương.

Ngay trước mặt mọi người, ta tố cáo từng chuyện một về hành vi bạo lực của Bùi Tề Ngọc.

Nhưng A Nương chỉ lắc đầu, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, cho rằng ta đang nói nhảm.

Bà không tin.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com