Lời Nói Dối Đẹp Nhất

Chương 5



5.

Khí thế áp đảo, nàng cứng rắn nhét vào tay ta. Ta hoảng hốt, trong lòng mơ hồ bất an.

Bùi Thư cười trêu ghẹo, muốn xin một chén trà uống.

Lúc này ta mới nhớ ra phải gọi người dâng trà mới, nhưng nhìn quanh lại phát hiện trong viện chẳng có nha hoàn nào.

"Ôi chao, xem trí nhớ của ta này, người trong phủ đều đi lĩnh thưởng bên chỗ ma ma cả rồi."

Nàng kéo tay ta, lại một trận hỏi han đông tây nam bắc. Cuối cùng vẫn là Bùi Tề Ngọc đích thân đến tìm người, mới tiễn được vị ôn thần này đi.

Ánh mắt Bùi Tề Ngọc tràn đầy nhu tình, lại cởi áo choàng lông xuống khoác lên vai nàng.

"Trời lạnh, Thư Nhi cũng không sợ nhiễm bệnh sao?"

Bùi Thư cười hồn nhiên, làm nũng trách móc: "Muội đâu có yếu ớt như vậy."

Ta siết chặt vạt váy, có chút thất thần.

Mẫu thân ca ngợi Bùi Thư: "Khí chất thanh nhã như lan, tài hoa sánh tựa thần tiên."

Ta nghe không hiểu, chỉ biết đó là câu khen ngợi rất hay.

Nàng tính tình tốt, khéo ăn khéo nói, khiến mẫu thân vui vẻ hết mực.

Thường làm mấy thứ như khăn tay, túi hương tặng mẫu thân.

Dù đều là những vật nhỏ không đáng kể, nhưng mẫu thân lại quý trọng vô cùng.

Bùi Thư tinh thông cầm kỳ thư họa.

Nghe nói trong yến tiệc nội cung, nàng đã đàn một khúc Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, khiến mọi người tấm tắc ngợi khen.

Còn ta, chỉ là một thứ nữ của phủ Bùi, dĩ nhiên không có tư cách tham dự.

Nhưng ta chẳng hề thấy buồn.

Yến tiệc hoàng gia, nghĩ thôi cũng biết chẳng thể ăn uống vui vẻ, lại còn phải biểu diễn giữa đám đông, chẳng khác gì có một lưỡi d.a.o kề cổ, thật khiến người ta thấp thỏm không yên.

Bỗng dưng ta lại sinh lòng thương cảm với Bùi Thư.

Ngày ngày nàng ngồi trong lầu nhỏ, lặp đi lặp lại luyện đàn, chẳng ai hỏi nàng có mệt không.

Ngay cả câu đầu tiên Bùi Tề Ngọc nói cũng là: "Thư Nhi, đàn nghệ lại tiến bộ rồi."

Hòa Sinh nói quả không sai, muốn có được thứ gì, thì phải học cách đánh đổi trước đã.

Còn ta, ta chưa từng mong cầu điều gì. Chỉ mong lặng lẽ trưởng thành, bình an qua ngày là đủ.

Thái độ của Bùi Tề Ngọc đối với ta dường như hòa hoãn hơn rất nhiều.

Đôi khi vô tình chạm mặt nơi góc rẽ, hắn còn khẽ mỉm cười với ta.

Nhưng ta vẫn sợ, chỉ dám cúi đầu bước nhanh hơn, hận không thể chạy thật xa.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta tìm được mấy gốc mai ngọc châu, đem trồng trong viện, còn sai người dựng một chiếc xích đu, để sau này có thể thư thái vui chơi.

Mẫu thân thường trách ta, viện của ta trơ trọi quá, nhìn một cái liền thấy u ám lạnh lẽo.

Không giống như tiểu viện của Bùi Thư, nào là hoa ngọc lan, cây hải đường, thủy tiên, đủ loại hoa cỏ chen chúc.

Ta không hiểu nổi, nuôi nhiều hoa như vậy, thật lãng phí thời gian, đúng là tự tìm phiền toái.

Vẫn là nuôi thỏ tốt hơn, ngày ba bữa, chỉ cần không để chúng c.h.ế.t đói là được.

Ta và Bùi Thư cứ thế bình yên vô sự suốt một tháng.

Một chiều hoàng hôn nọ, ta nhàn nhạt ôm một túi hạt sen, đi ngang qua Thu Phong Viện.

Ma xui quỷ khiến thế nào lại liếc mắt nhìn vào trong, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Bùi Thư đang ôm đàn.

Ta tính chuồn cho nhanh, nhưng nàng lại vẫy tay gọi: "A Ninh, qua đây nào."

Ta cẩn trọng bước đến cửa, lúc nhấc chân qua bậc thềm, lại đắn đo không biết nên bước chân trái hay chân phải trước.

Trái, hay phải đây nhỉ?

Bùi Thư "phụt" cười một tiếng, năn nỉ ta mau vào trong, không cần để tâm đến mấy thứ lễ nghi phiền phức kia.

Trong viện thoang thoảng mùi thuốc bắc, dường như ngay cả không khí cũng phảng phất vị đắng chát.

Nàng hỏi: "Đây là hạt sen à?"

Ta gật đầu.

"Ngon không?"

Ta do dự một chút, rồi lại gật đầu. Đôi mắt trong veo của Bùi Thư sáng rỡ, ánh nhìn chẳng khác nào mèo con thèm cá.

"Ta chưa từng ăn thử đâu."

Ta sững sờ, vùng Giang Nam sông nước loại này chẳng thiếu.

Huống hồ hạt sen chẳng phải thứ gì quý giá, trái lại, nó là một trong những món ăn bình dị nhất, giản đơn mà mộc mạc.

Người dân bình thường cũng có thể ăn.

Ta rất muốn hỏi tại sao, nhưng lại nhớ đến lời dặn của mẫu thân, sợ nói sai, khiến nàng mất vui.

"Ngươi đừng sợ, ta đâu có ăn thịt người."

Nàng mỉm cười, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán ta, rồi dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi.

Phải rồi, ta vừa  thấy ngươi cùng Hòa Sinh đi dạo hồ về, chơi đùa đến mức quên cả hình tượng.

Ta rụt rè lên tiếng đáp lại.

Nàng đang cười bỗng ho sặc sụa, đến nỗi nước mắt cũng trào ra.

Nhưng vẫn nheo mắt lại, khẽ nói: "Lần sau nếu ra ngoài chơi, ngươi có thể dẫn ta theo không?"

Ta: ???

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com