Lời Nói Dối Đẹp Nhất

Chương 6



6.

Bùi Thư kéo nhẹ góc áo ta, ánh mắt đầy vẻ đáng thương: "Được không?"

Dưới ánh trăng trong trẻo, người trước mặt không phấn son, nhưng đôi mắt như gợn nước mùa thu.

Mỹ nhân Giang Nam quả nhiên có sức sát thương rất mạnh. Khiến ta – một nữ tử – cũng không nỡ rời mắt.

Ta nhẹ giọng "ừ" một tiếng, nàng liền vui mừng đến mức không biết phải làm sao.

Rất lâu sau này, ta mới biết, số lần nàng dạo chơi trong kinh thành, đếm trên đầu ngón tay cũng hết.

Trên đường về viện, ta chạm mặt Bùi Tề Ngọc. Hắn vận bạch y, cầm đèn lồng đứng dưới mái hiên, trông như đang đợi ai.

Chỉ trong chớp mắt, ta lập tức quay đầu bỏ đi. Nào ngờ, chân giẫm lên viên sỏi, ngã nhào một cú thê thảm.

Ta đau đến suýt khóc, luống cuống bò dậy, vội vàng nhặt hạt sen rơi trên đất.

Trước mắt là một bàn tay vươn ra. Hắn vậy mà lại phát thiện tâm, giúp ta nhặt hạt sen.

Ta không dám ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

"Hạt sen không hợp với Thư nhi, sau này đừng mang về phủ nữa."

Giọng điệu Bùi Tề Ngọc nhàn nhạt. Ta bỗng nhiên tức giận vô cớ, đáp một tiếng "ồ" đầy bực dọc.

Hắn lại hỏi, "Bùi Thư đã nói gì?"

Ta đáp, "Nàng ấy chỉ muốn xem ta đang cầm thứ gì trong tay."

Trước khi rời đi, Bùi Thư tha thiết cầu xin ta đừng nói với Bùi Tề Ngọc.

Nếu để hắn biết, nàng nhất định sẽ không thể ra khỏi phủ.

Bùi Tề Ngọc gật đầu, cuối cùng cũng yên tâm.

Ta vừa nhấc chân định đi, hắn lại hỏi: "Sinh thần của ngươi qua rồi phải không?"

Trong lòng cơn giận vô cớ bùng lên. Không thể một lần hỏi cho hết sao?

Ta mỉm cười nhạt: "Đúng vậy, đã qua rồi."

Ta cứ ngỡ hắn có lương tâm, sẽ giống như trong thoại bản, từ tay áo, trong lòng hoặc đâu đó rút ra một cây trâm, một chiếc vòng tay gì đó.

Rồi dịu dàng nói một câu, "Này, lễ sinh thần của ngươi."

Thế nhưng, hắn chỉ hờ hững "Ồ" một tiếng.

Cái thể loại người gì đây?

Bùi Thư quả không hổ là tiểu thư khuê các, ngay cả trèo tường cũng phải suy nghĩ thật lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta nhíu mày, "Không mau đi, ta đi trước đấy!"

Cửa chính của phủ có gia nhân canh giữ, ta có thể ung dung bước ra, nhưng Bùi Thư thì không.

Bà tử Vương - lão bà kia, suốt ngày lải nhải rằng nữ nhi không thể tùy tiện ra ngoài lộ diện, đó là quy tắc tổ tiên đặt ra.

Ta khịt mũi, "Tổ tông gì mà chỉ biết đặt cả đống quy củ cho nữ nhân."

Sau này ta mới biết, bà tử Vương là nha hoàn hồi môn của mẫu thân Bùi Thư - Thẩm thị.

Tính ra, đã vào phủ gần hai mươi năm. Là người nhìn Bùi Thư lớn lên. Những nỗi khổ sở mà nàng ấy chịu, một phần cũng do bà ta gây ra.

Bùi Thư xoắn chặt khăn tay, cuối cùng cũng cắn răng, gọi nhỏ: "Đi!"

Nàng nhẹ nhàng leo lên thang, dáng vẻ uyển chuyển như một con cá linh động.

Ta hì hục trèo được một nửa, thì tà váy đột nhiên bị mắc vào thứ gì đó. Quay đầu lại nhìn, hóa ra là một tiểu nha đầu.

Chắc cũng tầm tuổi ta.

Cô nhóc đó trừng mắt, giận dữ hỏi: "Ngươi muốn đưa tiểu thư nhà ta đi đâu?"

Khuôn mặt tròn trịa, hàng lông mày lá liễu cong cong, bên dưới là đôi mắt hạnh ngập tràn tức giận, trông như muốn ăn tươi nuốt sống ta.

Ta lại thấy thú vị, cười hì hì: "Ôi, tiểu thư nhà ngươi không cần ngươi nữa rồi."

Vốn chỉ định đùa một chút, ai ngờ nàng ta liền bĩu môi, mắt đỏ hoe, quay sang nhìn Bùi Thư đầy uất ức. Thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách!

Bùi Thư vỗ về, giới thiệu: "Nàng ấy là nha hoàn thân cận của ta, tên Đậu Khấu."

Trước khi rời đi, ta thò đầu ra, cười toe toét: "Tỷ tỷ tốt bụng ơi, làm phiền tỷ cất thang vào trong giúp nhé.

"Đến giờ Thân, lại phiền tỷ mang nó ra."

Đậu Khấu bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý.

Kinh thành đêm nay, người qua lại như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.

Khắp nơi vang lên tiếng rao hàng, hương trà thoang thoảng trong không khí, xen lẫn mùi dầu chiên thơm nức, khiến người ta thèm thuồng không thôi.

Ta kéo Bùi Thư băng qua từng con phố lớn nhỏ.

Một bà lão múc một bát băng tuyết lãnh viên tử, cười tủm tỉm đưa cho Bùi Thư: "Ăn một bát cho mát mẻ nào."

Bùi Thư hai tay nâng bát, len lén liếc nhìn ta, trong mắt vừa có chút do dự, lại có chút tò mò.

Ta cầm bát, ba miếng đã nuốt sạch, sảng khoái đánh một cái ợ. Thấy ta ăn ngon lành, Bùi Thư cũng dè dặt húp từng ngụm nhỏ.

Ta lắc đầu liên tục, trông rất có kinh nghiệm, "Không đúng, không đúng, phải uống từng ngụm lớn mới vui."

Nàng ấy thật sự tin, liền háo hức uống từng ngụm lớn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com