Trong ảnh, tôi đứng một mình, tay cầm ba cây kem.
“Khi đó anh còn tưởng em mua để mang cho bạn bè, nhưng rồi anh lặng lẽ theo em cả đoạn đường, phát hiện em ăn hết cả ba cây một mình.”
Nói đến đây, trong ánh mắt Cố Dư Bạch thoáng lộ ra chút ngưỡng mộ, anh khẽ thở dài:
“Thật sự giỏi ăn thật.”
Tôi: “…”
Không, tôi…
Tôi đưa tay ôm trán, cảm thấy như cả thế giới bỗng tối sầm lại.
“Và cả chuyện này nữa…”
“Thôi được rồi, đủ rồi, đủ lắm rồi!”
Nói thêm nữa chắc tôi muốn chui xuống đất mất thôi!
“Nhưng rõ ràng là anh đã thích em trước.”
Khi Cố Dư Bạch nói đến điều này, tôi hoàn toàn chết đứng.
“Từ khi nào vậy?”
Tôi cố gắng tìm kiếm trong ký ức, hoàn toàn không nhớ được gì cả.
Thấy tôi ngơ ngác, Cố Dư Bạch lấy điện thoại ra, mở phần nhật ký mạng xã hội của anh ấy.
Ngay trước ngày tôi đưa thư tình cho anh, anh đã đăng một bức ảnh kèm theo dòng chú thích:
“Cùng một bầu trời.”
Tôi nhíu mày:
“Vậy nghĩa là gì?”
“Đây là chụp ở bên khu tòa nhà nghiên cứu, lúc chụp đúng vào giờ tan lớp của em. Chỉ cần em ngẩng đầu lên là sẽ nhìn thấy bầu trời lúc đó. Nên ý nghĩa là… cùng em nhìn chung một bầu trời. Chẳng phải là một lời tỏ tình rất lãng mạn sao?!”
Cố Dư Bạch vui vẻ nhìn tôi, giống như một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi.
Tôi lại im lặng.
Không phải chứ, anh bạn à, cái này tôi có dùng kính hiển vi cũng không nhìn ra được chút gợi ý nào đâu!
“Nhưng khi đó em đã like bài đăng của anh, anh tưởng em hiểu rồi chứ.”
“Ha…”
Khóe miệng tôi giật giật, thật sự chưa bao giờ thấy tình huống nào vô lý như thế này.
19
“Và, anh chưa từng lạnh nhạt với em.”
Cố Dư Bạch nuốt khan, ánh mắt khi nhìn tôi dần trở nên cẩn thận hơn.
“Anh biết tất cả sở thích của em, em thích gì, không thích gì.
“Và cả những thói quen nhỏ nhặt.
“Ví dụ, khi em vui sẽ ăn một chiếc bánh kem dâu để thưởng cho mình, còn khi không vui, em sẽ ăn một chiếc bánh kem dâu lớn hơn để an ủi.”
Sau đó, anh nhắc đến những điều khác, như cách bài trí căn phòng tân hôn, lễ cưới…
Khi đó, anh chỉ nói tùy ý, nhưng thực ra không phải anh không quan tâm.
Mà anh đã sắp xếp tất cả theo sở thích của tôi thông qua một đội ngũ chuyên nghiệp, khiến chúng tôi không phải lo nghĩ gì.
Nhưng tôi lại không hề biết, vẫn ngây thơ vui sướng vì mọi thứ đều hợp ý tôi một cách hoàn hảo.
Tôi từng nghi ngờ anh đã nhắn nhủ gì đó cho họ, nhưng dáng vẻ của anh lại không giống như vậy.
Cuối cùng, tôi tự cho rằng mình nghĩ quá nhiều, chỉ là do may mắn mà thôi.
“Vậy tại sao anh không nói gì cả?”
Anh hiểu rõ mọi điều về tôi, còn tôi lại khao khát được hiểu về anh.
Nhưng anh tự khóa chặt mình, không để tôi có bất kỳ cơ hội nào.
Thậm chí sau chín năm, tôi vẫn không thể chạm đến trái tim anh.