Lời Thầm Trong Tim Anh

Chương 9



Nhưng thứ họ không bao giờ cho anh nữa chính là tình yêu.

Dù rằng ngay từ đầu, anh cũng từng là đứa trẻ được họ yêu thương nhất.

Có những người, cả đời chỉ cố gắng bù đắp những tổn thương từ tuổi thơ.

Cố Dư Bạch trông có vẻ đã quen với cuộc sống một mình, độc lập và mạnh mẽ, nhưng trong thâm tâm, anh vẫn luôn khao khát được yêu thương.

Thế nhưng, khi khao khát tình yêu, anh lại không tin rằng mình xứng đáng được yêu.

Vì vậy, anh liên tục thử thách, tìm cách đẩy đối phương ra xa, rồi lại kéo họ trở về để tìm kiếm cảm giác an toàn.

“Em từng nói, ngay từ cái nhìn đầu tiên ở buổi nhập học, em đã thích anh.”

Anh nói, ánh mắt ngước nhìn tôi, ánh lên những tia sáng lấp lánh.

“Nhưng em không biết, ngay cái nhìn đầu tiên ấy, anh cũng đã vì em mà sa ngã.”

Một bên giá sách chầm chậm mở ra, khi toàn bộ bên trong lộ diện, tôi hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

17

Đó là một bức tường khổng lồ đầy hình ảnh của những con bướm.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đủ mang lại một ấn tượng thị giác mạnh mẽ.

Nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện tất cả đều được ghép lại từ từng tấm ảnh nhỏ.

Tôi bước tới gần hơn, kinh ngạc nhận ra hầu như mỗi bức ảnh đều có bóng dáng của tôi.

“Đây là lần đầu tiên gặp nhau, nhân lúc em không để ý, anh đã lén chụp lại.”

Cố Dư Bạch đứng bên cạnh tôi, chỉ tay vào bức ảnh trên cùng.

Những ký ức tưởng đã lãng quên chợt ùa về như một đợt sóng trào.

Đó là ngày đầu tiên tôi đến trường nhập học, kéo theo tám túi hành lý trên vai, tay còn lôi một chiếc vali 28 inch, cứ thế vật lộn suốt cả quãng đường.

Giờ nghĩ lại thôi tôi đã cảm thấy thật xấu hổ!

“Khi đó vô tình nhìn thấy em, anh ngỡ ngàng thật sự. Trông em nhỏ bé, gầy gò thế kia, không ngờ lại có sức mạnh lớn như vậy.”

Khóe miệng Cố Dư Bạch thoáng hiện một nụ cười, như thể anh đang chìm trong những ký ức ngọt ngào.

Còn tôi chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống ngay tức khắc!

“Lúc đó anh đã định bước tới để giúp em rồi.”

“Thế rồi sao?”

Tôi tò mò hỏi, bởi tôi hoàn toàn không nhớ chuyện này.

Tôi cũng không ngờ rằng, trước khi tôi nhận ra sự tồn tại của anh, anh đã chú ý đến tôi từ lâu.

“Em vác quá nhiều hành lý trên vai, không thấy anh, bánh xe của chiếc vali trượt ngay vào chân anh.”

Cố Dư Bạch đột nhiên im lặng một chút, rồi mới tiếp tục:

“Rồi em dùng lực, kéo vali cán thẳng qua chân anh.”

Tôi: “…”

Chuyện này tôi lại có chút ấn tượng.

Hồi đó tôi cứ tưởng bánh xe vướng vào hòn đá, nên lười nhấc lên, cứ thế mạnh tay kéo qua.

Hóa ra là đã cán qua chân người ta!

Tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn.

18

“Và cả cái này nữa.”

Cố Dư Bạch chỉ vào bức ảnh bên cạnh.