Lời Thầm Trong Tim Anh

Chương 3



“Hửm, không đúng rồi, sao bảo bối trông có vẻ tức giận thế này?

“Hay là… tôi cứ đồng ý đại đi?

“Nhỡ cô ấy giận rồi sau này không thèm tìm tôi nữa thì sao…”

Anh mím chặt đôi môi mỏng lạnh lùng, một tay đút túi quần.

Như thể vừa đưa ra một quyết định khó khăn nào đó, anh đưa tay còn lại về phía tôi.

“Được rồi, tôi có thể nhận thư tình của cô, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận tình cảm của cô.”

Tôi phải gắng gượng kiềm chế ham muốn chặt phăng bàn tay anh ta, nghiến răng cười lạnh:

“Ai nói đây là thư tình cho anh?!”

Ánh mắt anh khựng lại, ngạc nhiên.

Giây tiếp theo, tôi xé nát phong thư trong tay thành từng mảnh nhỏ.

“Chỉ là chắn đường tôi vứt rác thôi.

“Đồ ngốc.”

Tôi lướt qua anh, ném hết mảnh giấy vụn vào thùng rác sau lưng anh.

Không gian trở nên yên lặng.

Tôi nghe thấy hơi thở của Cố Dư Bạch ngừng lại.

“Bảo bối xé thư tình… gửi tôi rồi?”

“Rắc!”

Dường như là tiếng các khớp ngón tay kêu răng rắc.

Tôi không dám quay đầu lại, vội vàng chạy trốn.

5

Nhà ăn trường học.

Tôi cầm đôi đũa, ngồi thẫn thờ rất lâu, cuối cùng mới tiêu hóa được sự thật rằng mình đã trở lại trường đại học, trẻ lại tám tuổi.

Và xem qua phản ứng của Cố Dư Bạch, hình như chỉ có mình tôi quay lại thời gian này.

“Giao Giao, cậu mau nhìn ảnh trên tường tỏ tình kìa!”

Một tiếng hét bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Người bạn cùng phòng của tôi, Tô Tô, đưa điện thoại đến trước mặt tôi.

Không biết ai đã lén chụp bức ảnh này.

Cố Dư Bạch trông vô cùng hoảng loạn.

Lúc từ chối tôi thì ung dung bao nhiêu, giờ đây, khi tự mình lục thùng rác, anh lại chật vật bấy nhiêu.

Phần bình luận dưới bài đăng sôi sục.

Mọi người đều đoán xem rốt cuộc là thứ gì có thể khiến chàng trai được mệnh danh là “nam thần” của Đại học A phải bất chấp như vậy.

Chỉ có tôi để ý thấy một mảng hồng nhạt trong một tấm ảnh, bật cười lạnh lùng.

Đúng là anh hùng muộn màng!

6

“Thứ khiến Cố Dư Bạch quan tâm đến thế, mình nghĩ nhất định phải rất quan trọng.”

Tô Tô chống cằm, cảm thán:

“Về nhan sắc, năng lực, hay gia thế, Cố Dư Bạch đều thuộc hàng xuất chúng. Nói anh ấy là con cưng của trời cũng chẳng ngoa.

“Anh ấy đã thấy quá nhiều thứ rực rỡ. Nên thứ có thể lọt vào mắt anh ấy, thậm chí còn khiến anh ấy bận tâm thế này, chắc chắn không hề tầm thường.”

Tôi nhớ lại những năm tháng bên cạnh Cố Dư Bạch.

Ngoài trái tim chân thành của mình, dường như tôi chẳng có gì đáng để tự hào.

Nhưng đáng tiếc, trái tim chân thành lại là thứ vô giá trị nhất.

Tôi bật cười tự giễu:

“Quan trọng hay không cũng chẳng sao, nhưng một khi đã bị ném vào thùng rác, thì nó chỉ là rác.”

“Không phải vậy!”