Anh lái xe đưa tôi đến căn hộ gần trường mà anh đã mua.
Vừa bước vào, chưa kịp bật đèn, tôi đã bị anh ép vào tường ở ngay lối vào.
11
“Thật sự không thích tôi nữa sao?”
Giọng anh nghe như bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sự tức giận, như đang chất vấn tôi.
Nhờ ánh trăng mờ nhạt rọi qua cửa sổ, tôi lại thấy được vài phần uất ức trên khuôn mặt anh.
Tôi chỉ thấy nực cười.
Người đùa giỡn tình cảm của tôi là anh, giờ anh còn uất ức cái gì chứ?!
“Đúng vậy, tôi đã không thích anh từ lâu rồi.”
Tôi hít sâu một hơi, lạnh lùng mỉm cười.
Cố Dư Bạch siết chặt cổ tay tôi hơn, tiếp tục truy hỏi:
“Vậy em thích ai? Thằng nhóc vừa nãy?”
“Đúng.”
Tôi ngẩng lên, đối diện thẳng với ánh mắt anh.
“Không chỉ thích cậu ấy, tôi còn thích rất nhiều người khác.
“Nói chung, ai tôi cũng có thể thích, chỉ riêng anh thì không. Anh nghe…”
Chưa kịp dứt câu, anh đã cúi xuống, mạnh bạo cắn lên môi tôi, như một con chó hoang phát điên.
Tôi đau đến muốn khóc, dùng hết sức đẩy anh ra.
Anh lại cười khẽ, hơi thở nóng bỏng phả lên chóp mũi tôi:
“Nghe không rõ, nói lại lần nữa.”
“Tôi không…ưm!”
Anh ép tôi vào góc tường, bàn tay to siết chặt eo tôi.
Không cho tôi đường lui, cũng không để tôi trốn thoát.
Mãi đến khi anh buông ra, tôi đã mắt đẫm nước, gần như không do dự mà giơ tay lên—
“Chát!”
Một cái tát giáng thẳng vào mặt anh!
12
Cố Dư Bạch không tránh, nhận trọn cái tát nảy lửa ấy.
Khuôn mặt anh bị đánh lệch sang một bên.
Đầu cúi thấp, những sợi tóc lòa xòa trên trán che khuất ánh mắt, tôi không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
“Nhẹ thôi.”
Cổ tay tôi chưa kịp rút về đã bị anh dễ dàng giữ lấy, rồi anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ vào lòng bàn tay tôi.
Anh ngước mắt lên, ánh nhìn phản chiếu dáng vẻ của tôi lúc này, cảm xúc trong đôi mắt anh tối tăm khó đoán.
“Tay đau rồi.
“Nhìn xem, đỏ cả lên rồi.”
Tôi cau mày khó chịu, mạnh mẽ rút tay về.
“Giống như bức thư tình bị xé nát kia, nát rồi là nát. Dù anh có dán lại cẩn thận đến đâu, cũng không thể quay về nguyên trạng ban đầu.”
Tôi lạnh lùng, giọng nói đầy vẻ mỉa mai.
Tình yêu đến muộn, còn rẻ mạt hơn cỏ dại!
Nhưng anh lại lấy từ túi ra một bức thư tình nguyên vẹn.
Đưa cho tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy cẩn trọng.
“Tôi viết lại một bức khác, giờ thì lành lặn rồi.”
Lần này, tôi hoàn toàn cạn lời vì tức giận.
“Thấy thú vị lắm à?”
Thậm chí, tôi còn buồn cười.
“Sao anh nghĩ tôi nhất định phải là của anh?
“Anh chỉ thích cái cảm giác tôi theo đuổi anh. Mỗi khi tôi muốn từ bỏ, anh mới vờ vĩnh thích tôi một chút.
“Anh nghĩ tôi là gì chứ?!”
13
Trong mắt Cố Dư Bạch thoáng hiện vẻ bối rối.
“Tôi không có…”
“Không có?”