Ly rượu của cậu ta, còn quên chưa lấy mà…
Tôi vừa định gọi lại thì cậu ta đã chạy mất dạng!
“Sao, còn lưu luyến người ta à?”
Hiếm lắm Cố Dư Bạch mới cười với tôi.
Chỉ là nụ cười đó, càng nhìn tôi càng thấy rợn người!
Anh nghiến răng:
“Có cần tôi bắt cậu ta quay lại cho em không?”
“Không, không cần phiền thế đâu…”
Tôi sợ hãi co rụt cổ lại, vội vàng lắc đầu.
Nhìn về phía Tô Tô cầu cứu, cô ấy lập tức “Ôi chao” một tiếng:
“Chết rồi, hình như tớ say quá~”
Ngay sau đó, cô ấy gục xuống bàn ở một góc độ cực kỳ “hoàn hảo”.
Tôi: “?”
“Tôi đã liên lạc với anh trai cậu ấy, anh ta sẽ lái xe đưa cô ấy về, giờ đã đến cửa rồi.”
Cố Dư Bạch vừa nói xong, Tô Tô lập tức bật dậy khỏi bàn.
“Ok cảm ơn nhé, tạm biệt mọi người!”
Tôi: “???”
Không, tôi ngớ người luôn rồi đây!
Giây tiếp theo, tôi bị nhấc bổng lên.
Cố Dư Bạch thẳng thừng dùng một tay vác tôi lên vai!
“Bỏ, bỏ tôi xuống, anh làm gì vậy!”
Tôi không ngừng giãy giụa cho đến khi một cái vỗ tay giáng xuống mông tôi.
“Chát!”
“Im ngay!”
Mặt tôi đỏ bừng lên vì xấu hổ!
10
Cố Dư Bạch vác tôi trên vai, len lỏi qua đám đông náo nhiệt.
Tôi cúi gằm đầu, giấu thật kỹ, không dám nhìn ngang ngó dọc, sợ bị người khác chú ý.
Cho đến khi ra đến cửa quán bar, anh thẳng tay ném tôi vào ghế phụ.
Bóng dáng cao lớn của anh phủ kín tôi, hoàn toàn lấn át không gian.
Nhìn anh từ từ cúi xuống, tim tôi chợt đập mạnh một cái.
“Anh định làm gì!”
Tôi co người lại hết mức, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy cảnh giác.
Cố Dư Bạch chẳng thèm bận tâm, chỉ chống một tay bên cạnh tôi.
Đôi mắt dài hẹp của anh nheo lại, ánh lên vẻ nguy hiểm, lạnh lùng nhìn tôi.
Dường như anh chẳng nghĩ gì, vì tôi không nghe thấy tiếng lòng của anh.
Nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng anh đang rất giận.
“Học được nhiều quá nhỉ, hử?
“Trước đây uống nửa ly rượu là say khướt, giờ uống hết cả ly, còn biết cách bắt chuyện với người khác?”
…Trước đây?
Đôi mắt tôi đột nhiên mở to!
Người đang đứng trước mặt tôi lúc này, chẳng lẽ cũng là Cố Dư Bạch của tám năm sau?
“Anh lấy tư cách gì mà quản tôi!”
Tôi tức giận mắng to, bàn tay xương xẩu của anh đột nhiên vòng qua người tôi.
Tim tôi run lên, vội vàng định thoát ra.
Không lẽ anh ta giận quá, còn định ra tay đánh tôi?!
“Cạch.”
Chỉ nghe một tiếng vang khẽ, Cố Dư Bạch đã dùng dây an toàn khóa tôi chặt tại chỗ.
Thậm chí còn chẳng để tôi kịp phản ứng, anh nhấn mạnh chân ga, lao thẳng đi.
Trên đường, tôi thấp thỏm không yên.