Tôi ngắt lời anh:
“Bề ngoài thì từ chối lời tỏ tình của tôi, nhưng trong lòng lại nghĩ làm sao để tôi rơi nước mắt, anh không có cái gì mà không có?!”
Anh ngẩn người.
Nụ cười của tôi càng thêm lạnh lùng.
Tôi nhìn thẳng vào vẻ mặt bị bóc trần của anh.
Nhưng nét mặt uất ức của Cố Dư Bạch lại càng rõ rệt hơn:
“Nhưng thích một người, không phải là muốn làm cô ấy khóc sao?”
Tôi: “?”
Tôi cảm thấy khó hiểu và bối rối.
Anh nhìn tôi, mím môi, không nói lời nào.
Sau đó, anh quay người bật đèn phòng khách, nắm tay tôi dẫn vào một căn phòng khác.
“Đợi chút.”
Anh nói, rồi từ tầng cao nhất của giá sách lấy xuống một quyển album dày cộp.
Phủi bụi trên bìa, những ký ức bị phong kín bấy lâu nay bắt đầu được mở ra.
14
Yêu một người, dĩ nhiên sẽ khao khát được hiểu tất cả về họ.
Nhưng suốt chín năm qua, về cha mẹ của anh, anh chưa từng nhắc đến nửa lời.
Từ lúc yêu cho đến khi kết hôn, tôi thậm chí chưa từng gặp mặt họ.
Muốn tìm hiểu, nhưng cũng không có cách nào để biết thêm.
Cố Dư Bạch kín miệng, còn tôi sau nhiều lần thất vọng cũng đành từ bỏ.
Giờ đây, những thắc mắc đã ám ảnh tôi bao năm cuối cùng cũng có cơ hội được giải đáp.
15
“Đây là mẹ anh.”
Anh chỉ vào người phụ nữ trong bức ảnh.
Phía sau là khung cảnh của một công viên, bà đang bế Cố Dư Bạch khi ấy chỉ khoảng hai, ba tuổi.
Bà rất đẹp, mang vẻ dịu dàng và thanh lịch.
Nụ cười của bà dịu dàng vô cùng, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Nhưng khi lật tiếp những trang sau, nụ cười dần biến mất, ánh sáng trong đôi mắt bà cũng phai nhạt.
“Chỗ này là cha anh.”
Anh chỉ vào một khoảng trống trên bức ảnh.
Nếu đoán không nhầm, đây đáng lẽ là một bức ảnh gia đình, nhưng nó đã bị cắt nát tả tơi bằng kéo.
Những bức ảnh khác cũng tương tự, có bức thậm chí còn mang dấu vết cháy xém.
Nhìn qua, tôi không khỏi giật mình.
16
“Mẹ anh rất yêu cha anh.
“Nhưng ông ấy lại luôn làm bà rơi nước mắt.”
Khi ấy, Cố Dư Bạch còn quá nhỏ, mới chỉ bi bô tập nói, chẳng hiểu gì cả.
Nhưng anh có thể cảm nhận được nỗi buồn của mẹ.
Vậy nên, anh đã tò mò hỏi: vì sao bà luôn khóc?
Bà ôm anh vào lòng, khóc càng nức nở hơn.
Nhưng bà vẫn trả lời: tất cả là vì quá yêu.
Yêu một người có thể khiến ta rơi nước mắt vì hạnh phúc, cũng có thể vì đau khổ.
Chỉ là cuối cùng, nước mắt của mẹ anh không giữ được cha anh lại.
Họ chọn cách chia xa.
Sau đó, mỗi người đều có cuộc sống mới, xây dựng gia đình mới.
Còn Cố Dư Bạch, trở thành “rào cản” và “vết nhơ” giữa họ.
Họ cho anh rất nhiều tiền.