Editor: Qing Yun
"... Ngọn núi này nổi tiếng là thánh địa tự sát, thật ra ngày xưa nó là ngọn núi nổi tiếng bởi sơn thần. Trên đỉnh núi có một tòa đền thờ rất lớn, tòa kiến trúc chính là 'thần cung' đứng sừng sừng ở bên hồ, nguy nga tráng lệ..."
Tiếng lửa trại tí tách vang, ánh lửa chiếu sáng tập tài liệu trong tay, Miyazaki Chihiro cố gắng đọc nội dung mơ hồ trong bức ảnh chụp lại sách cổ.
Bút ký dân gian đã qua bao đời khiến việc đọc hiểu bị khó khăn, tiếng nỉ non của cô càng ngày càng nhẹ, cuối cùng thở phào một hơi đặt tập tài liệu lên đầu gối, một tay khác thì xoa đôi mắt. Ngón tay gõ nhẹ lên trang giấy, những thông tin đã đọc được xuất hiện trong đầu, cô im lặng suy nghĩ.
[Từ xưa trong đền thờ đã có nghi thức gả vu nữ cho thần vô cùng đẫm máu. Vu nữ mặc shiromaku sẽ bị cắt tứ chi đặt lên chiếc thuyền bị thủng, máu bị chảy ra sẽ hòa vào hồ nước, khi máu cạn khô cũng là lúc thuyền trôi đến giữa hồ rồi hoàn toàn chìm xuống.]
Gió lạnh trong núi thổi suốt ngày dài, làm cho đống lửa cũng bập bùng không ổn định. Có người đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, người ấy cúi đầu nhìn tài liệu.
"Cậu vẫn còn đang xem mấy thứ khó đọc này à, có ý nghĩa gì không?" Gojo Satoru ngáp ngủ, chống đầu hỏi.
Miyazaki Chihiro đưa mắt nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của cậu sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Geto Suguru cũng vừa quay về đây, cô tạm thời không trả lời mà hỏi ngược lại: "Geto, vẫn không tìm được sao?"
Geto Suguru khoanh chân ngồi xuống phía đối diện, lắc đầu nói.
"Chú linh tớ thả ra sắp lật tung cả ngọn núi rồi, đừng nói trong đền thờ, ngay cả ao hồ trên đỉnh núi cũng không tìm được. Satoru cũng dùng Rikugan quan sát tất cả những khu vực quan trọng... Đều không thu hoạch được gì."
Hôm nay đã là ngày thứ tư bọn họ vào ngọn núi này làm nhiệm vụ, thường ngày đều là nhiệm vụ hai người, đây là lần đầu tiên bọn họ có thêm người thứ ba đồng hành cùng, nhưng xem tình huống trước mắt, quả thật không hổ là nhiệm vụ độ khó cao cần có ba thuật sư đặc cấp đi làm, bọn họ cùng thăm dò trong núi suốt mấy ngày vậy mà vẫn chưa thể tìm được cửa vào...
Miyazaki Chihiro ngửa đầu nhìn chăm chú tòa nhà sừng sững trước mắt, vết loang màu đỏ sậm như ẩn như hiện, nhìn như là vết máu đã có từ rất lâu.
Rõ ràng 'cửa vào' của tòa đền thờ ở đây, sao lại không thể tìm ra được nhỉ?
Cô quay đi, tầm mắt lại dừng ở trên tài liệu, lật vài tờ liên tiếp, cuối cùng tìm được đoạn ghi chép mà mình muốn tìm nhất.
Đoạn ghi chép về lần tế thần cuối cùng.
"Theo lời người già trong xóm dưới chân núi, vu nữ bị lựa chọn cho nghi thức gả thần cuối cùng đã có người yêu, không muốn 'gả cho' thần của hồ, nhưng mà nhóm thần quan thực hiện nghi thức lại đánh gãy tay chân cô ấy, bắt cô ấy hiến tế cho hồ nước. Vu nữ mang hận chết đi, hóa thân thành lời nguyền lao ra khỏi hồ, giết chết mọi người dưới chân núi, cũng dẫn nước bao phủ đền thờ... Sau khi thảm kịch xảy ra, tòa đền thờ hương khói nồng đậm nhanh chóng xuống dốc, mấy năm lại có tin đồn vu nữ bị gả không cam lòng chìm sâu dưới đáy hồ nên đã hấp dẫn những kẻ ham sắc đẹp lên núi rồi giết chết, cho nên mới khiến cho ngọn núi này dần biến thành thánh địa tự sát."
Những nơi đã có sẵn truyền thuyết từ lâu đời, lúc sau lại biến thành ngọn nguồn của nỗi sợ thế này rất dễ sinh ra chú linh, từ khi ba người lên núi đến bây giờ, chỉ riêng việc quét sạch những chú linh tồn tại ở đây đã mất không ít sức lực — mấy năm nay cao tầng có sắp xếp 'cửa sổ' giám thị tình huống trong núi, cũng sẽ báo cáo tình huống lại thường xuyên, nhưng mà theo báo cáo, thời gian này số người tử vọng trên núi đột nhiên tăng lên, lượng chú linh cũng tăng đột biến, tình huống cực kỳ nghiêm trọng.
"Nhân viên giám sát nghi ngờ là vu nữ bị phong ấn đã sống lại," Miyazaki Chihiro trầm tư: "Nhưng báo cáo của thuật sư chịu trách nhiệm phong ấn lúc trước không nhắc tới chuyện không tìm thấy điện thờ..."
Mây đen giăng đầy trời đêm, có lẽ ánh sáng duy nhất ở nơi đây chính là đống lửa trước mặt. Ngọn lửa nhảy múa trong mắt cô, cô khép tài liệu lại, ngồi thẳng lưng lên.
"Gojo, Geto," Miyazaki Chihiro nhìn về phía hai người bạn học, ôn hòa hỏi: "Thật ra các cậu cũng nghĩ đến rồi đúng không."
Tuy là câu nghi vấn nhưng giọng điệu cô dùng chính là trần thuật.
"Xét theo tình huống bình thường, nếu chú linh cố định ở một nơi nào đó mà ẩn đi thì cách hiệu quả nhất làm nó xuất hiện chính là tái hiện lại sự kiện hoặc nghi thức làm lời nguyền sinh ra..."
Cô bình tĩnh nói.
"Xét về tính nguy hiểm thì không kiến nghị coi biện pháp này là lựa chọn hàng đầu, nhưng theo tình huống hiện tại cũng chỉ có thể làm theo."
Bốn ngày ba người thăm dò trên núi này vẫn có người bình thường bị hại như cũ, bọn họ vào núi tự sát, nhân viên giám sát bị giới hạn bởi địa hình cho nên chỉ phong tỏa được đến chân núi, bọn họ hoàn toàn không ngăn cản được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù không ngại người thường tử vong thì cũng phải lo lắng 'tế phẩm' hy sinh quá giới hạn, khiến cho lời nguyền lột xác, năng lực tăng cao một bậc.
Hai cậu bạn im lặng không nói, Miyazaki Chihiro thì lại mỉm cười.
"Gojo, có thể làm phiền cậu liên hệ với giám sát không? Chắc sẽ phải cần nhà Gojo giúp đỡ nếu muốn tái hiện nghi thức gả thần." Cô hoàn toàn không có cảm giác gì khi phải đối mặt với nguy hiểm, nhẹ nhàng nói: "Tớ làm 'vu nữ'."
Gojo Satoru cũng ngồi dậy, dứt khoát phủ quyết đề nghị này của cô.
"Quá nguy hiểm, không được."
'Vu nữ' là nhân vật trung tâm của nghi thức gả thần, cũng là tế phẩm duy nhất, chắc chắn sẽ bị lời nguyền nhắm vào, người sắm vai chủ động nhận thân phận đồng nghĩa với việc bỏ đi phần lớn phòng ngự, chẳng may lời nguyền không nói lý lẽ, thậm chí còn có khả năng bị giết ngay khi nghi thức bắt đầu.
Có lẽ vì băn khoăn điểm này nên hai bạn nam mới chậm chạp không nói biện pháp này ra.
Miyazaki Chihiro nhìn Geto Suguru, cậu ấy cũng lắc đầu.
"Satoru nói đúng, quá nguy hiểm."
Gojo Satoru ở bên cạnh nhìn dáng vẻ quyết tâm của cô thì đè nén mệt mỏi xuống, bình tĩnh nói.
"Nếu nhất định phải làm thì tớ sẽ làm 'vu nữ'." Khi nói đến chuyện chính, thái độ của thiếu niên vô cùng nghiêm túc, những cảm xúc có thể quấy nhiễu đều bị cậu gạt bỏ, tuy rằng cậu luôn nói ghét lý lẽ 'kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu' nhưng khi thật sự gặp phải hiểm cảnh, cậu lại là người xung phong gánh vác phần khó khăn nhất của nhiệm vụ.
Nhưng mà Miyazaki Chihiro còn bình tĩnh hơn cậu, cô dùng giọng điệu hoàn toàn không để ý tới an toàn của bản thân để phân tích.
"So với Gojo và Geto, tớ mới là người thích hợp chiến đấu một một nhất, dưới tình huống như vậy chưa chắc có thể tạo được bao nhiêu tác dụng. Nếu nhất định phải bỏ một chiến lực thì rõ ràng tớ thích hợp hơn."
Không chờ hai người bạn phản đối, cô đã nói luôn kết luận.
"Tốt xấu gì tớ cũng là đặc cấp, sẽ không chết dễ dàng đâu, tin tưởng tớ đi."
Thiếu nữ mỉm cười dưới ánh lửa, để lộ ra vài phần kiêu ngạo không giống ngày thường. Cô đã nói tới mức ấy làm Gojo Satoru và Geto Suguru đều không tiện phản bác lại, chỉ đành im lặng đồng ý.
*
Ba người cắm trại nghỉ ngơi một đêm trong núi.
Buổi chiều ngày hôm sau, Gojo Satoru xuống núi lấy đạo cụ cần thiết cho nghi thức cả thần: Một bộ shiromaku được thiết kế riêng, một cây gậy phép buộc chú cụ lục lạc bằng dây tơ hồng.
Vì tránh cho những người không liên quan bị lời nguyền liên lụy, không chỉ người thường mà giám sát cũng bị cấm vào núi, bởi vì Miyazaki Chihiro chỉ có thể tự mình sửa sang lại trang phục, vì thế cái khó ngoài dự kiến đầu tiên của việc tái hiện nghi thức xuất hiện...
Cô không biết mặc shiromaku.
Đứng ở sau tấm rèm đơn sơ làm từ lều trại, cô nhìn ba tầng ngoài ba tầng trong cùng với trang sức đi kèm của cả bộ đồ, tay nắm chặt đai lưng không biết nên đeo ra sao, sau khi xấu hổ một hồi, cô vẫn nhỏ giọng gọi người bên ngoài.
"Ừm... Gojo, có thể làm phiền cậu đi lấy hướng dẫn mặc đồ đến đây được không?"
Gojo Satoru đang chờ bên ngoài tấm rèm, nghe cô nói vậy thì đáp: "Hử? Không cần phiền toái như vậy, lúc xuống núi tớ đã hỏi luôn cách mặc rồi. Có thể vào không?"
... Thật sự không biết nên phục cậu suy nghĩ chu đáo hay là bất đắc dĩ cậu không ngại giới tính khác biệt.
Geto Suguru kinh hãi ngăn cản Gojo Satoru, hai người họ làm cho bên ngoài rất ầm ĩ, Miyazaki Chihiro nghe thấy tiếng động, nhìn tấm rèm bị kéo qua kéo lại 'loạt soạt' thì thở dài nói.
"... Có thể đi vào."
Tiếng vang biến mất, thiếu niên đeo kính râm nhẹ nhàng kéo rèm đi vào, biểu hiện rất tự nhiên.
"Mặc đến lớp nào rồi?" Cậu liếc nhìn cô một cái liền hiểu rõ, cất bước tới gần, vươn tay ra.
Bàn tay xuyên qua tầng tầng lớp lớp váy áo vướng lại ở đai lưng, cậu kéo ra, thuần thục buộc thành nơ cơm bướm xinh đẹp, vừa làm vừa thuận miệng dặn dò Miyazaki Chihiro vuốt phẳng nếp gấp, cũng giơ tay gỡ váy áo xuống phủ thêm cho cô.
Từng lớp váy áo phủ thêm lên người, tất cả đều là một sắc trắng, khi chiếc áo khoác ngoài có hoa văn sóng nước khoác lên người, cô đã như con rối làm từ băng sương.
Gojo Satoru mở chiếc khăn trùm đầu to rộng như áo choàng đội lên tóc cô, cũng kết thúc việc mặc trang phục.
Miyazaki Chihiro nhận dải lụa trắng trong tay cậu rồi che lên đôi mắt. Trong tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy Gojo Satoru cúi người buộc tơ hồng lên eo mình.
Chú cụ lục lạc reo vang đinh đang, cô vươn tay, để mặc cậu dùng tơ hồng buộc lên trên đó.
Sau khi chuẩn bị xong, Gojo Satoru cao giọng gọi.
"Suguru, có thể đi rồi!"
Geto Suguru kéo một bên rèm xuống, sương mù có màu son lập tức ập vào.
Bận rộn một hồi cho tới lúc hoàng hôn, thời khắc phùng ma là lúc nắng chiều diễm lệ như máu, sương mù lay động giống như cảnh mộng ảo.
Gojo Satoru sắm vai thần quan dẫn đường, cậu đi trước nắm tơ hồng, đang định nhắc nhở Miyazaki Chihiro cất bước theo tiết tấu của lục lạc thì cô đã vững vàng đi theo.
Giống như những lần cùng làm nhiệm vụ của cả hai trong hai tháng nay, không cần lời nói dư thừa mà giống sự ăn ý được tích lũy rất lâu, lâu như từ trước khi quen biết, làm thiếu nữ mất đi thị giác chỉ dựa vào bản năng cũng đủ để dẫm trúng dấu chân cậu đã đi qua.
Gojo Satoru kéo sự tập trung đang bị xao động lại, cậu nhìn chằm chằm cô đang cúi đầu im lặng giây lát rồi quay đi.
"Tớ mở đường, giao phía sau lại cho cậu đấy Suguru."
Geto Suguru ra hiệu yên tâm với cậu rồi đi theo phía sau Miyazaki Chihiro.
Ba người đi thành một hàng, trong tiếng chuông đinh đang, vượt qua đường núi đầy gió sương đi đến đỉnh núi phía trước, bắt đầu thực hiện lại từng bước trong nghi thức gả thần.
Trời Đông tháng 12, gió rét lạnh thấu xương liên tục ập đến, cành là lay động xào xạc, tà dương đỏ thắm lúc ẩn lúc hiện, tất cả đều đang chào đón những người đang đi sâu vào núi.
***
Chú thích:
Shiromaku: Kimono dành cho cô dâu Nhật Bản