Editor: Qing Yun
"Đinh linh".
Tiếng lục lang reo vang, cậu nhìn xuống bàn tay, trên ấy là chiếc dây lưng gấm trắng và sọi tơ hồng.
Ráng chiều mơ hồ bên ngoài rèm cửa làm khung cảnh tựa như mộng ảo, trong ánh nắng vàng rực rỡ, một đôi tay trắng nõn mềm mại giơ lên, lẳng lặng dừng ở trước mặt cậu.
Vì thế cậu liền quấn tơ hồng quanh đôi tay mảnh khảnh ấy.
"Đinh linh."
Tơ hồng bị kéo ra làm lục lạc đong đưa, tiếng chuông vang lên liên hồi.
Bóng cây, bóng mây, cùng với bóng dáng đỏ hồng của cổng torii.
Ánh tuyết, ánh nước, cùng nét mặt nghiêm nghị trầm tĩnh của người trong lòng.
Tầm mắt của cậu đảo qua khuôn mặt tái nhợt rồi tạm dừng trên ấy. Sóng hồ quanh quẩn, tiếng nước lưu động, một vầng trăng khuyết mọc lên ở phương đông, tiếng nước dần mơ hồ rồi đi xa, thay vào đó là tiếng động cơ xe dần rõ ràng lên.
Ánh sáng ngoài cửa tan rã chiếu vào ghế sau, thiếu nữ quần áo ướt dầm dề cuộn người dựa vào đùi cậu, trên mặt không có chút máu, mái tóc ẩm ướt che khuất nửa mặt, ánh sáng đen xen, chỉ có thể nhìn thấy cặp chân mày nhíu chặt.
Bạn thân ngồi trên ghế phụ đã khép mắt lại vì buồn ngủ, cậu do dự một hồi, cuối cùng vẫn đặt tay lên trán người trong lòng, ngón tay cái vuốt phẳng chân mày đang cau chặt kia.
Cảnh sắc mơ hồ bên ngoài không ngừng lùi lại, cậu cũng nhẹ nhàng rủ mi mắt, rơi vào mộng đẹp.
"Đinh linh".
Gió thổi động lục lạc.
Gojo Satoru tỉnh lại bên cửa sổ, ráng màu cam loạng choạng rơi vào mi mắt.
Đang lúc hoàng hôn, chiều hôm nắng nhẹ, gió đông tiêu điều cuốn ráng màu diễm lệ vào phòng, lung lay đôi lục lạc trên tường từng chút từng chút. Trong gió lạnh, sợi dây bện từ chỉ son trên tường bị đưa đẩy mạnh hơn, làm cho tiếng lục lạc cũng càng dồn dập hơn.
Cậu đứng ngược chiều sáng nhìn chằm chằm sợi tơ hồng trong phòng ngủ một hồi rồi quay người đứng dậy, chính cậu cũng không biết vì sao mình lại mang nó về nhà.
Tiếng bước chân ngoài cửa cũng dừng lại, cách cánh cửa, người làm cung kính hỏi.
"Cậu chủ, bạn học của cậu đến rồi, mời bọn họ vào sân của cậu luôn ạ?"
Gojo Satoru cầm chiếc áo khoác ở trên ghế khoác thêm lên người, cậu lười nhác đeo kính râm lên, bước ra ngoài trong tiếng lục lạc reo vang.
"Đưa đến đây, tôi chờ họ ở phòng khách."
Người làm ngoài cửa khom lưng đáp lại rồi im lặng rời đi. Cậu trở tay đóng cửa, đi qua đình viện tuyết phủ kín, để tiếng lục lạc phiền lòng ở lại phía sau.
*
Ngày 30 tháng 12, chỉ còn vài giờ nữa là bước sang năm mới.
Sân của Gojo Satoru nằm ở trung tâm tòa nhà, nơi này đã được trang trí rực rỡ hẳn lên, phòng khách đèn đuốc sáng trưng, cho dù đang mở cửa nhưng thiết bị sưởi ấm cũng đủ để ngăn cản giá lạnh ở bên ngoài, chỉ để lại độ ấm thích hợp.
Cậu đến sớm hơn người làm, khoanh chân ngồi bên bàn sưởi, buồn chán khảy kẹo trên mặt bàn, những chiếc kẹo màu sắc rực rỡ, hình dạng khác nhau đảo quanh tay cậu, như là bầy cá bị cuốn vào lốc xoáy, va chạm qua lại đến choáng váng cả đầu óc.
Có tiếng bước chân truyền đến xen lẫn vào tiếng gió và tiếng lộc cộc của mấy chiếc kẹo.
Gojo Satoru dừng lại, cậu ném kẹo xuống đứng dậy đón người.
Người làm dẫn khách đi đến trước cửa, cậu cũng vừa lúc đi ra, các bạn học đang nói chuyện và cậu gặp nhau ở đó.
Geto Suguru và Ieiri Shoko chào hỏi cậu sau đó đi vào phòng khách tự nhiên như ở nhà mình. Cậu đứng ngoài cửa nhìn về phía Miyazaki Chihiro đi ở sau cùng.
Nghỉ ngơi nửa tháng, cuối cùng thiếu nữ bị thương nặng trong nhiệm vụ lời nguyền của vu nữ cũng đã dưỡng khỏe lại, khuôn mặt hồng hào cùng hai lúm đồng tiền bị khăn quàng cổ lông xù ấm áp bao lấy, chỉ có đôi mắt cong cong là lộ ở bên ngoài.
Cô kéo khăn quàng cổ xuống, hơi thở mang theo từng đợt sương trắng, mỉm cười ngửa mặt nhìn cậu.
"Gojo, cảm ơn cậu mời tớ cùng đón Giao Thừa!"
Gojo Satoru tránh người cho cô đi vào, hai người cùng sóng vai vào nhà. Khăn quàng cổ lông xù quấn quanh cổ, phần đuôi tua rua đong đưa theo bước chân cô, thỉnh thoảng lại cọ vào bàn tay cậu làm cậu hơi khựng lại rồi tránh đi.
Khi vào phòng, Geto Suguru và Ieiri Shoko đã chui vào bàn sưởi, hai người họ thật sự muốn hòa tan ở bên cạnh cái bàn này.
Miyazaki Chihiro cởi khăn quàng cổ và áo lông vũ xuống treo lên giá áo, cô không ngồi xuống mà quay đầu lại nhìn cậu, khi nãy cậu đax đi chậm hơn cô một bước.
Trên mặt cô vẫn là hai má lúm đồng tiền nở rộ: "Gojo, tớ có thể mượn phòng bếp không? Không biết mua quà mừng năm mới là gì nên quyết định làm một phần cho cậu ở đây luôn."
Câu trả lời 'Không cần quà' dạo một vòng quanh miệng, cuối cùng bị Gojo Satoru nuốt vào, cậu gật đầu, bỏ lại hai người bạn đang bắt đầu bóc kẹo ăn, mình dẫn cô đi vào phòng bếp được thiết kế riêng trong sân.
Hoàng hôn đổ về tây, trăng non lẳng lặng dâng lên ở phía đông của bầu trời đêm, nơi ấy đã chuyển từ sắc bạc hà sang tím nhạt. Hai người một trước một sau đi trên hành lang gỗ, đi qua mảnh sân đầy tuyết đến phòng bếp bận rộn.
Xua tay cho người làm đang chuẩn bị bữa tối rời đi, cậu giúp cô tìm nguyên liệu nấu ăn ra, nhìn Miyazaki Chihiro kéo tay áo lên, cậu nói.
"Làm bánh ngọt à? Tớ đến hỗ trợ đi."
"Ơi? Không cần đâu, Gojo đi nghỉ ngơi đi, tới làm xong sẽ đến."
Bị cô cười đẩy đi, cậu không phục quay đầu lại: "Có phải cậu lo tớ quấy rối không, tớ nấu ăn siêu giỏi đấy!"
"Ừ, tớ biết." Cô chớp mắt, cười ngoan ngoãn đáp: "Nhưng đầy là quà năm mới của Gojo mà, sao có thể để cậu động tay được."
Gojo Satoru khó có thể phản bác, chân khẽ động nhưng rồi vẫn đứng sang bên, nhìn cô lưu loát bắt đầu làm bánh. Nhân bánh, vỏ bánh, trang trí, mỗi thứ dần hoàn thành dưới tay cô, cậu đút tay vào túi nhìn chằm chằm sườn mặt của cô, đột nhiên mở lời.
"Sao dạo này cậu không nhìn tớ nữa."
Miyazaki Chihiro không hề cảm nhận được nỗi lòng khó nói rõ của cậu, cô không ngẩng đầu lên, chỉ cười đáp: "Bởi vì Gojo bị bối rối mà, cho nên tớ đã cố nhịn."
Có lẽ nên vui vẻ, rốt cuộc còn vì chuyện này mà cố ý tìm cô đánh một trận, nhưng không biết vì sao lại tức giận buồn bực, làm Gojo Satoru không nói được lời nào.
"... Tớ đi ra trước." Cách một lát, cậu bỏ lại một câu rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Cậu thả chậm bước chân nhưng không có ai đuổi theo nên đành rảo bước nhanh hơn, khoác một thân gió lạnh cùng một bụng khó chịu quay lại phòng khách, chen vào giữa Geto Suguru và Ieiri Shoko, làm hai người bạn đang mơ màng sắp ngủ đều bị giật mình tỉnh ngủ vì lạnh.
"Gojo, nhìn cậu rất giống con mèo bị dẫm phải đuôi." Ieiri Shoko co giãn cơ mặt, liếc mắt chọc cậu một câu.
Geto Suguru không chịu được cậu quấy nhiễu, cậu ấy dịch sang bên cảm thán: "Chihiro tốt tính vậy mà thỉnh thoảng cậu vẫn gây sự với cô ấy được... Lần trước thầy Yaga còn nói tớ không nên bị cậu khiêu khích một cái là không chịu được, này ai mà chịu được, rõ ràng không phải tớ có vấn đề mà."
"Từ từ, Suguru," cậu ngắt lời, hỏi lại với giọng điệu kinh ngạc: "Sao lại đổi từ 'Miyazaki' sang 'Chihiro' rồi?"
Geto Suguru nở nụ cười tươi rói với cậu.
"Ở lúc cậu không biết."
Gojo Satoru lại bị chặn họng lần nữa, cậu khó chịu nhíu mày, sau đó nhanh chóng sờ bàn tay lạnh lẽo lên mặt các bạn học. Cậu liếc nhìn từng người, Ieiri Shoko ngửa người ra sau bò vào bàn sưởi, đồng thời cổ vũ Geto Suguru dạy cậu một bài học, cậu ấy tránh ra, cũng thuận lý thành chương mà nhảy lên cãi nhau ầm ĩ lao vào sân với bạn thân.
Khi bọn họ co dãn gân cốt trở về, Miyazaki Chihiro cũng bưng đĩa bánh đã làm xong vào phòng.
Gojo Satoru nhìn đĩa bánh ngon miệng được đẩy đến trước mặt, cậu nếm một miếng, cảm giác buồn bực còn sót lại trong lòng lập tức tan đi, vị ngọt vừa miệng hơn bất cứ loại bánh nào từng ăn làm cậu không nhịn được nói lời khen ngợi.
"Chỉ xét đến bánh ngọt thì tay nghề của cậu khá đấy."
Miyazaki Chihiro ngồi ở ghế đối diện cậu, cô mỉm cười đáp: "Bởi vì tớ đã cố ý nghiên cứu rất lâu. Nếu muốn nói đến bí quyết thì... 'Vị ngọt chính là vị của hạnh phúc' đó."
Nụ cười kia mang theo sự hoài niệm sâu nặng làm cánh tay đang cầm thìa của cậu hơi khựng lại, cậu bình tĩnh nhìn cô một cái.
Sau khi dùng xong bánh ngọt cũng là lúc bữa tối được mang lên, bốn người vừa trò chuyện vừa dùng cơm, xem tivi chờ tiết mục đếm ngược đón Giao Thừa.
Người dẫn trương trình khoa trương đếm "Năm, bốn, ba, hai, một!", bốn người vây quanh bàn sưởi lại không ngẩng đầu lên mà chăm chú hoàn thành 'khai bút' đầu năm, nói là để viết lên mong ước cũng như mục tiêu trong năm mới, nhưng ba người khác đều không coi trọng, chỉ có mình Miyazaki Chihiro là cầm bút trầm ngâm nhìn tờ giấy một hồi mới viết xuống.
Gojo Satoru ngẩng đầu liếc nhìn tờ giấy của cô, nguyện vọng mà cô viết chính là bốn chữ... "Vạn sự đại cát."
Viết chữ xong người làm lập tức đi lên thu dọn mặt bàn hỗn độn, đếm ngược đã kết thúc từ khi nãy, bọn họ bèn đứng lên hoạt động tự do. Ieiri Shoko ra ngoài sân xem cảnh tuyết; Geto Suguru hỏi đường đến thư phòng, cậu ấy muốn tìm chút sách thú vị để giết thời gian; Miyazaki Chihiro thì đi ra ngoài hành lang, Gojo Satoru cũng đi theo cô.
Không biết tuyết rơi từ khi nào, sắc trắng giăng đầy trời làm cho từng đụn tuyết đọng càng dày nặng hơn. Đèn lồng trên hành lang đong đưa theo gió lạnh, hai người sóng vai đứng dưới ánh đèn, nhìn tuyết bay đầy trời trong ánh sáng lay động.
Trăng non đã ẩn vào tầng mây, nhưng đèn lồng đỏ dưới hiên nhà tròn như vầng trăng rằm, rắc ánh đèn sáng ngời lên người bọn họ.
Hôm nay Miyazaki Chihiro mặc đồng phục mùa đông, áo trắng đại diện cho 'giám thị đặc biệt' khoác ở trên người, khiến cho trong một khoảnh khắc, Gojo Satoru như lại nhìn thấy bộ shiromuku màu trắng kia.
Cùng là đêm tuyết, cùng là người ấy, cậu quay đầu im lặng nhìn cô. Cảm nhận được tầm mắt dừng trên người mình rất lâu không rời đi, Miyazaki Chihiro nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại.
"Gojo?"
Gojo Satoru đột nhiên hoàn hồn, nghe thấy xưng hô này cậu lập tức không vui kháng nghị: "Cái gì chứ, gọi tớ già không khác gì Yaga! Gọi Suguru và Shoko là tên mà sao chỉ có tớ là họ?"
Bất ngờ ì đề tài bỗng nhiên chuyển sang cái này làm Miyazaki Chihiro ngẩn ra.
"Bởi vì Gojo không giống..."
"Không giống chỗ nào?" Cậu cúi đầu tới gần cô: "Chẳng lẽ tớ có ba đầu à?"
Thiếu nữ chớp mắt, cô nghĩ giây lát rồi nói: "Gojo cũng luôn gọi tớ bằng họ mà."
Gojo Satoru quyết đoán thay đổi cách xưng hô.
"Chihiro."
Không đợi cô phản ứng lại cậu đã nói nhanh: "Rồi, tới phiên cậu."
Miyazaki Chihiro nhìn cậu không hé răng, cậu giờ tay đè đỉnh đầu cô, kéo dài giọng nói.
"Nào, nói cùng tới, Sa-to-ru"
Mặt hai người gần như dán vào nhau, Miyazaki Chihiro mất tự nhiên hơi giãy giụa nhưng tránh không thoát, chỉ có thể nói nhỏ theo.
"... Satoru."
Lúc này Gojo Satoru mới vừa lòng buông tay ra, thiếu nữ mặt mũi đỏ bừng lập tức chui ra khỏi khuỷu tay cậu rồi co chân chạy đi.
Đèn lồng dưới hiên còn đang đung đưa, đứng thẳng người dậy, nhìn ánh sáng lập lòe, cậu bỗng nhớ tới tơ hồng đang treo trong phòng ngủ, có lẽ nó cũng đang đung đưa như đèn lồng ở đây.
Nghĩ đến đó, bên tai như vang lên tiếng lục lạc reo vang truyền tới từ màn đêm đầy tuyết.
"Đinh linh."