Lời Tỏ Tình Đẹp Nhất Thế Gian

Chương 50



Editor: Qing Yun

Mấy ngày sau kỳ nghỉ Tết, học kỳ hai của năm nhất trường Cao Chuyến tiến vào giai đoạn cuối. Ngày 31 tháng Một, bài thi trắc nghiệm kết thúc, kỳ nghỉ hai tháng của mùa Xuân sắp bắt đầu rồi.

Geto Suguru phải về nhà với bố mẹ, Ieiri Shoko thì đi học thêm về ngành Y, Miyazaki Chihiro cũng cần phải đến báo danh ở chỗ cao tầng, nếu các bạn học đều không ở lại trường, làm người duy nhất ăn không ngồi rồi, Gojo Satoru cũng chỉ phải quay về nhà.

Từng người bận rộn hơn nửa tháng, đến hạ tuần tháng Hai, thật sự không thể chịu nổi nhàm chán được nữa, Gojo Satoru bèn hẹn bạn bè ra ngoài chơi.

Đông tới Xuân đi, khu thương mại phồn hoa của Tokyo xuất hiện những sắc màu mới, người đi đường đông đúc tấp nập, ai cũng cởi bỏ lớp áo khoác dày nặng thay những bộ đồ nhẹ nhàng lên người.

Khi Miyazaki Chihiro đến chỗ hẹn thì những người khác đã đến rồi, cô bèn rảo bước chạy tới, cười nói xin lỗi.

"Chờ tớ lâu không? Tớ đến hơi muộn..."

"Vẫn chưa đến thời gian hẹn gặp." Ieiri Shoko nói tiếp: "Gojo, đến đủ cả rồi, đi đâu đây?"

Thiếu niên là người khởi xướng đẩy nhẹ vai bạn thân một cái: "Xem phim bị các cậu phản đối rồi, mua sắm thì tớ không muốn đi, ăn cơm lại quá sớm, tớ không nghĩ ra được, các cậu bàn bạc đi."

Cậu tùy hứng phủi tay không quản, nghiêng người nhìn về phía Miyazaki Chihiro đang sửa sang lại quần áo.

"Nhưng mà sắp Lễ Tình Nhân, ai muốn đi xem mấy cái phim anh chết em sống đó chứ."

Ieiri Shoko trách móc, cậu mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chằm chằm Miyazaki Chihiro.

Thiếu nữ đã thay bộ đồ áo trắng váy đen đi, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài len màu vàng, áo khoác cũng là áo len dáng dài nhưng có màu hồng nhạt, tóc được buộc gọn lên, nhìn rất nhẹ nhàng mềm mại, giống như nụ hoa vừa mới nhú lên vào đầu Xuân.

Đóa hoa đang vuốt phẳng vạt áo ngước mắt nhìn cậu, nghiêng đầu hỏi.

"Gojo..." Lời vừa ra đã khựng lại ngay, cô mất tự nhiên nắm góc áo, sửa miệng nói nhỏ: "... Satoru."

Vẻ mặt Gojo Satoru vừa mới căng ra liền quay về vẻ lười nhác, cậu nói: "Chào."

Miyazaki Chihiro mỉm cười: "Chào cậu."

Bên kia, Geto Suguru đề nghị đi khu trò chơi nhưng bị Ieiri Shoko phản đối.

"Đi đến đó chắc chắn cậu và Gojo sẽ thi đấu quên lối về, ở ký túc xá cũng chơi suốt đêm rồi, suy nghĩ đến tớ và Miyazaki hoàn toàn không có hứng thú với cái đó đi."

"Khu thương mại cũng chỉ có mấy chỗ này..." Geto Suguru đau đầu: "Này, Satoru, rõ ràng cậu là người tổ chức mà, đừng có đứng đó nói chuyện nữa."

Gojo Satoru còn đang oán giận với Miyazaki Chihiro.

"Sao kỳ nghỉ mà cậu vẫn bị mấy lão già đó sai việc vậy, nếu cậu ở lại trường thì tớ đã không cần về nhà rồi."

Miyazaki Chihiro nghe ra ngụ ý của cậu, cô lắc đầu đáp: "Yên tâm, tớ không nhận nhiệm vụ giết người, chỉ thanh tẩy chú linh thôi, mọi người đều giống nhau mà."

Sinh viên Cao Chuyên vừa vào học là phải đối mặt với nhiệm vụ liên miên, từ xưa đến nay thuật sư rất khan hiếm, chú linh cần thanh tẩy thì không bao giờ hết, nói là kỳ nghỉ nhưng cao tầng vẫn sẽ phát nhiệm vụ, chẳng qua tần suất thấp hơn cùng với địa điểm ở gần hơn so với ngày thường.

Không ngờ nỗi lo lắng âm thầm của mình bị cô nói toạc ra như vậy, Gojo Satoru dừng vài giây rồi trả lời có lệ: "Tớ không nghĩ ra, các cậu nghĩ đi."

Ieiri Shoko hết chỗ nói với cậu, cô ấy dứt khoát nói.

"Đừng để ý tên ngốc Gojo này, đi karaoke."

*

Bốn người tùy tiện tìm một quán karaoke lớn ở dọc đường, đến lúc chọn bài hát, Gojo Satoru chọn một bài hát cũ kinh điển ngoài dự đoán của mọi người.

Ieiri Shoko chống cằm nói chuyện với Miyazaki Chihiro: "Cậu nhập học tương đối muộn nên không biết ban đầu tên này như thế nào đâu. Mấy người đứng đầu của ngự tam gia đều là người già cổ hủ, lúc trước nhà Gojo thậm chí còn không có tivi, cậu chủ Gojo đáng thương hiếm lắm mới xem phim, nhưng tất cả đều là 'Rashomon', 'Bảy võ sĩ'..."

Gojo Satoru cầm micro không vui quay đầu lại: "Này Shoko, tớ nghe cả đấy! Làm gì mà lôi chuyện cũ năm xưa ra nói vậy hả!"

"Nào đến mức 'chuyện cũ năm xưa'? Còn chưa đến một năm đâu." Ieiri Shoko bình tĩnh phản bác.

Geto Suguru ngồi ở một bên khác của sô pha 'nhiệt tình' bổ sung: "Bởi vì lúc nhập học bị cười nhạo phẩm vị quá 'kinh điển' nên có người còn thức đêm bù lại những tác phẩm điện ảnh nổi tiếng gần mười năm nay cùng lúc luôn..."

Gojo Satoru lớn tiếng: "Suguru, cậu muốn đánh nhau à!"

"Tới đây, vừa lúc lần trước mới thu được mấy chú linh không tồi." Geto Suguru vui mừng cười tủm tỉm trả lời.

"Lại bắt đầu." Ieiri Shoko dựa lưng vào ghế, vẫy tay nói: "Gojo, rốt cuộc cậu có hát không, không hát thì nhường micro đi."

Tạm dừng cãi nhau với Geto Suguru, Gojo Satoru cầm micro đi chọn bài hát.

"Hát! Đừng hòng cướp mic!"

Ieiri Shoko cạn lời: "Ấu trĩ."

Từ đầu đến cuối Miyazaki Chihiro vừa nhìn vừa cười, cô nhìn màn hình đang bắt đầu phát bài hát, nhưng mà, khi giai điệu vang lên, cô bỗng nhiên ngơ ngác.

Khung cảnh thanh bình của anime cùng âm nhạc nhẹ nhàng, cô nhìn màn hình sau đó dần ngẩn người.

Khúc nhạc dạo kết thúc, Gojo Satoru đã hát đến câu thứ hai.

"Dù bi thương đếm không hết, tôi biết nhất định sẽ gặp được bạn."

Bên góc phải màn hình có hiện tên bài hát, cô không cần nhìn cũng biết là 'Alway with me'...

"Mãi mãi cùng tồn tại".

"Mỗi lần ta vấp ngã, ta ngước nhìn trời cao, thức tỉnh trước màu xanh ngát, cứ ngỡ như lần đầu. Cho dù con đường phía trước mênh mang vô tận, đôi tay này nhất định có thể ôm ấp được ánh nắng..."

Giọng hát của thiếu niên trong trẻo cao vời, cậu hát ra một cảm xúc khác với ca sĩ gốc, Miyazaki Chihiro nghe tiếng hát của cậu, đôi mắt dần đỏ lên.

Gojo Satoru nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của cô không đúng khi nước mắt của cô rơi xuống, cậu kinh ngạc bỏ mic, luống cuống không biết làm sao.

"Tớ hát không khó nghe đến mức này chứ?"

Cậu nhìn Ieiri Shoko đang ngồi ở bên cạnh cô: "Shoko, an ủi chút đi."

Ieiri Shoko lập tức dịch xa một đoạn, ý bảo cậu đi xuống: "Đừng nhìn tớ, ai chọc khóc người đó giải quyết."

"Sao lại là tớ chọc khóc!" Gojo Satoru đi xuống bục nhỏ, vừa kháng nghị vừa đảo mắt nhìn Geto Suguru nhưng chỉ nhận được bạn thân vô tình buông tay từ chối.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Miyazaki Chihiro, không có tiếp viện làm cậu đành tự mình căng da đầu ra trận.

"Lúc nên khóc thì một giọt cũng không rơi, lúc không nên khóc thì nước mắt tuôn ra không ngăn được... Cậu kỳ quái thật đó." Thiếu niên phiền não lẩm bẩm, thử an nủi hai câu nhưng không có hiệu quả, cậu đành dứt khoát nâng mặt cô lên, dùng ống tay áo lau khô nước mặt cho cô. Tuy rằng biên độ của động tác rất lớn nhưng lực độ lại rất mềm nhẹ.

Miyazaki Chihiro bị động ngẩng đầu, hít nhẹ một cái, cô hỏi.

"... Bộ anime này, cậu xem rồi à?"

Gojo Satoru gạt ngón tay qua gò má cô: "Đương nhiên, 'Vùng đất linh hồn'..."

Nhìn cậu cũng đang ngơ ngẩn, cô rưng rưng nở nụ cười, má lúm đồng tiền ướt dầm dề.

"Đúng rồi, tên của tớ xuất phát từ bộ phim này. Bố mẹ tớ rất thích Miyazaki Hayao, lại vừa lúc bộ phim này công chiếu cho nên đặt tên tớ là 'Chihiro'..."

Đầu ngón tay cọ phải nước mắt đã lạnh, Gojo Satoru hoàn hồn, thở dài nói.

"... Thật là, lúc khóc lúc cười."

*

Sau khi đi hát xong, bốn người cùng nhau đi ăn bữa tối, cuối cùng tạm biệt nhau ở đầu đường khu thương mại khi nơi đây càng ngày càng náo nhiệt.

Miyazaki Chihiro tiện đường đi vào một tiệm bánh ngọt lấy phần đã đóng gói đưa cho Gojo Satoru trước khi tạm biệt nhau.

Thiếu niên bỗng nhiên bị nhét đồ đầy cõi lòng mờ mịt nhìn cô.

Miyazaki Chihiro cười: "Không phải trước kỳ nghỉ cậu nói bánh ngọt mua ở tiệm đều không ngon bằng tớ làm à? Tớ mượn phòng bếp của cửa hàng để làm cho cậu một ít, hy vọng cậu thích."

Gió nhẹ thổi qua, đầu đường cuối ngõ đã sáng đèn, cũng chiếu sáng khuôn mặt mềm mại của cô, da thịt hồng nhạt như nụ hoa làm tim cậu bỗng lỡ một nhịp đập.

Gojo Satoru mở to hai mắt ôm bánh ngọt trong lòng.

Thiếu nữ đã nhẹ nhàng xoay người phất tay, làn váy phất phơ như mây trời.

"... Khai giảng gặp!"