Editor: Qing Yun
Khi đám bắt cóc gửi tin nhắn đến đã là 9 giờ đêm, bọn họ hiển nhiên không thể nghỉ ngơi được nữa, cả nhóm ngồi máy bay tới Okinawa suốt đêm, sáng ngày hôm sau chạy tới địa điểm đối phương chỉ định. Dưới chiến lực áp đảo, đám bắt cóc nhanh chóng bị đánh bại, hành động cứu lại Misato Kuroi thành công mỹ mãn với thời gian ngắn ngủn không đến giữa trưa.
Bọn bắt cóc bị bắt hết giao cho nhân viên giám sát thẩm vấn, còn bọn họ đi kéo nhau ra bờ biển...
"Cậu Gojo đột nhiên nói muốn đi ra biển... Không sao chứ..." Misato hoàn toàn không theo kịp tốc độ phát triển của tình huống, cô ấy ôm quả bóng chuyền không biết làm sao.
"Satoru cũng vì suy nghĩ cho Riko thôi. Thà nhân dịp này đi thả lỏng tinh thần một hồi còn hơn là quay về trường chờ đợi 'đồng hóa'." Geto Suguru đã thay sang một bộ đồ bơi mát mẻ, cậu ấy cười trấn an, đảo mắt nhìn Amanai Riko đang vui vẻ chạy trên bãi cát cùng với Miyazaki Chihiro vẫn mặc đồng phục và Gojo Satoru nãy giờ luôn lẽo đẽo đi theo bên cạnh cô, cậu ấy gọi to: "Cũng đến giờ rồi, chúng ta cần chuẩn bị trở về!"
Gojo Satoru đang bám lấy Miyazaki Chihiro mong cô đổi đồ bơi, nghe bạn thân gọi liền quay đầu đáp: "Hả, đã đến giờ rồi sao."
Nhìn người bên cạnh tuy vẫn mỉm cười nhưng hoàn toàn không bị dao động, cậu chán nản xoay người. Đúng lúc này Amanai Riko chạy đến trước mặt cậu, nghe vậy cô bé buồn bã kéo mũ che nắng trên đầu xuống, cậu lười biếng liếc nhìn cô bé một cái, nói.
"Sáng mai rồi về, dù sao cũng tới kịp."
Geto Suguru đứng nhìn cậu ở chỗ xa, trên mặt là vẻ buồn rầu khó phát hiện, Gojo Satoru ra hiệu 'không phải lo lắng' với cậu ấy rồi nói Amanai Riko tiếp tục đi chơi, cô bé thật sự rất vui sướng vì điều này.
Miyazaki Chihiro im lặng sóng vai đi cùng cậu một đoạn, cô cảm nhận 'vô hạ vạn' mỏng manh vẫn luôn vờn quanh người cậu từ ngày hôm qua tới giờ, môi cô khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thế nhưng Gojo Satoru lại cúi người, làm như không có việc gì, cậu nói: "Không cần lo lắng."
Miyazaki Chihiro ngẩng đầu nhìn cậu, cô mỉm cười nhẹ rồi gật đầu đáp lại.
*
Chèo thuyền, ăn đặc sản, đi dạo khu thắng cảnh nổi tiếng... Dường như bọn họ thật sự tới đây để du lịch ngắm cảnh, cả nhóm chơi đến rạng sáng mới quay về khách sạn.
Nhân viên giám sát đã đặt trước hai căn phòng, một phòng là phòng xép là để tiện bảo vệ Amanai Riko, một căn là phòng đôi để nghỉ ngơi. Theo sắp xếp từ trước, đêm nay là Gojo Satoru và Geto Suguru trực đêm, Miyazaki Chihiro và Misato Kuroi nghỉ ngơi, nhưng lúc chia phòng, Miyazaki Chihiro lại chủ động cầm thẻ của phòng xép.
"Chị Kuroi đi cùng em đi, đêm nay em trực đêm một mình là được."
Gojo Satoru đang ngáp ngủ thì khựng lại, cậu nhăn mày nhìn thẻ phòng đã bị đổi trong tay mình.
Miyazaki Chihiro đang nói chuyện với Geto Suguru về số lượng chú linh nên thả ra để canh chừng xung quanh, cậu đi tới ngắt ngang câu chuyện, kéo cô ra ngoài.
"Không cần lo lắng," như là thay đổi nhân vật với hôm qua, cậu lặp lại lời này, đồng thời muốn lấy lại thẻ phòng: "Tớ chính là mạnh nhất."
Miyazaki Chihiro nhìn cậu chăm chú, hai ngày nay thanh đao chưa một lần rời khỏi vỏ, bây giờ bất ngờ bị rút ra, sống đao lóe lên như sét, gạt cánh tay đang duỗi ra của cậu, sau đó ép sát đến khi cậu tránh đi.
Hai người đấu qua lại trong không gian nhỏ hẹp, chỉ trong chớp mắt Miyazaki Chihiro đã đánh ra ba đao, dựa vào chú lực đồng điệu phá vỡ phòng ngự 'vô hạ hạn', nhẹ nhàng đặt sống đao lên cổ Gojo Satoru.
"Đi nghỉ ngơi đi, giao cho tớ." Cô bình tĩnh nhưng cũng không thiếu phần nghiêm túc.
"Cái này không tính, tớ hoàn toàn không đánh trả!" Gojo Satoru lập tức phản bác, hoàn toàn không kiêng dè thanh đao đang đặt trên cổ: "Nếu đánh thật 'chắc hẳn tớ sẽ thắng', đây là chính cậu nói!"
Sống đao ép sát hơn, Miyazaki Chihiro nhìn chằm chằm cậu một hồi, nhoẻn miệng cười.
"Vậy sao, thế tớ sửa lại một chút." Đôi mắt cô trong trẻo nhìn cậu chằm chằm: "Bởi vì Gojo không có quyết tâm không tiếc hết thảy, nếu là trận chiến sinh tử..."
Vũ khí sắt thép lạnh lẽo rút đi, bị chủ nhân nhét lại vào nhỏ phát ra một tiếng 'keng'.
"... Tớ sẽ thắng."
Gojo Satoru mở to hai mắt, nhìn cô một tay ấn đao, một tay kẹp thẻ phòng quay sang nói chuyện với hai cô gái đang ngơ ngác bên cạnh.
"Amanai, chị Kuroi, đi nghỉ ngơi đi."
Khi Amanai Riko và Misato Kuroi cùng đi vào phòng rồi, Miyazaki Chihiro đi ở cuối cùng mới quay người lại, trước khi đóng cửa, cô phất tay với Gojo Satou đang đứng đơ ra như khúc gỗ ở đó.
Đôi mắt cong cong của thiếu nữ như trăng non năm mới, ý cười cùng với vẻ kiêu ngạo chưa kịp rút đi.
"Ngủ ngon, Satoru."
*
Nếu người gác đêm đổi thành Miyazaki Chihiro, đều là con gái, cô bé đương nhiên không cần ở lại phòng khách nữa mà cùng đi vào phòng ngủ của phòng xép.
Giường đôi đủ rộng cho Amanai Riko và Misato Kuroi cùng ngủ, thậm chí vẫn còn thừa một khoảng lớn, nhưng Miyazaki Chihiro chỉ đứng sau cửa sổ chứ không có ý định lên giường ngủ.
"Trạng thái giấc ngủ của chị rất kém, buổi tối cũng không hay nghỉ ngơi... Không phải băn khoăn về chị, em cứ ngủ đi." Cô ôn hòa giải thích, tay nhẹ nhàng đặt lên đuôi đao bên hông.
Amanai Riko thấy cô kiên quyết như vậy bèn chần chờ không khuyên bảo nữa. Misato Kuroi kéo góc chăn, cũng nằm xuống theo, thuận tiện với tay tắt đèn trần, đổi thành đèn ngủ vàng ấm.
Bầu trời bên ngoài trăng sao lộng lẫy, gió biển mát mẻ thổi tới len lỏi qua cửa kính trong suốt.
Phòng ngủ yên tĩnh, Amanai Riko lắng nghe tiếng sóng biển một lúc, lặng lẽ thò mặt ra khỏi chăn.
Đèn ngủ chiếu sáng dáng hình người đứng bên cửa sổ, cô bé rối rắm một lúc cuối cùng vẫn nói.
"Chị Miyazaki giỏi thật đấy... Rõ ràng tuổi không hơn em là bao mà đã là thuật sư đặc cấp." Có lẽ là bóng đêm mang đến yên lặng cùng tịch liêu, giọng điệu này không còn thoải mái lạc quan như ban ngày mà đã để lộ chút ưu sầu: "Nếu em cũng giống chị Miyazaki thì có thể nắm chắc cuộc đời của mình rồi..."
Vừa sinh ra đã bị xác nhận là 'tinh tương thể', cuộc đời ngắn ngủn mười mấy năm, ngày nào cũng bị hạn chế, chỉ vì chờ đợi phụng hiến thân thể này cho người chưa từng gặp mặt...
Amanai Riko thở sâu, khi Misato Kuroi lo lắng muốn đứng dậy, cô bé lại mỉm cười nói: "Xin lỗi ha, đều là chút suy nghĩ miên man, không sao đâu ạ. Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên đường đến Tokyo đấy!"
Miyazaki Chihiro bên cửa sổ im lặng giây lát, sau đó lắc đầu nhẹ nhàng trả lời.
"... Chị rất yếu."
Đã vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, Amanai Riko ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cô.
Thiếu nữ hơi nghiêng người nhìn bầu trời đêm, trên mặt là vầng sáng mông lung, cũng mang theo u sầu nhìn như nhàn nhạt nhưng lại không thể vứt bỏ.
Cho tới hôm nay, chị vẫn đang liều mạng tranh đấu với đời..." Cô quay đầu, cười khẽ với Amanai Riko: "Cho nên đừng hâm mộ chị, Riko làm tốt chuyện của mình là đủ rồi."
*
Cũng là căn phòng đón đầy ánh sao trời, thiếu niên vươn tay xuyên qua tia sáng mờ, nắm lấy một chút vầng sáng.
"Này, Suguru."
Gojo Satoru rút tay về, lên tiếng đánh vỡ không gian yên tĩnh.
Trong phòng đã tắt đèn từ lâu, chỉ có ánh trăng sao ngoài cửa sổ chiếu vào, cậu bình tĩnh liếc nhìn ra ngoài một cái rồi xoay người nhìn vào trong.
Trên giường đối diện truyền đến tiếng nói ngái ngủ nhưng cũng mang vẻ đã sớm đoán trước sẽ thế này của bạn thân: "Làm sao, không nhịn được muốn chia sẻ chút tâm sự lông xù của cậu à?"
Gojo Satoru không bị dao động vì giọng điệu đầy trêu chọc của bạn, cậu nghiêm túc nói: "Tớ cảm thấy, tớ thích cô ấy."
Cậu không nói rõ 'cô ấy' là ai, nhưng Geto Suguru lại nghe hiểu.
Tiếng sóng biển quyện vào tiếng gió, ánh trăng và ánh sao cùng chiếu vào trong nhà. Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, tiếng người đáp lại vang lên, không có trêu chọc mà là nghiêm túc, cùng với ý cười mơ hồ.
"Thật đáng mừng."