Lời Tỏ Tình Đẹp Nhất Thế Gian

Chương 53



Editor: Qing Yun

Ngủ một giấc tỉnh dậy, thời gian đã đến gần giữa trưa, lúc ấy cả nhóm mới chậm chạp xuất phát.

Hôm ấy trời trong gió mát, sinh viên năm nhất là Nanami Kento và Haibara Yuu được gửi đến tiếp viện xuất sắc chặn lại chú nguyền sư tấn công ở sân bay, không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, máy bay an an ổn ổn bay từ Okinawa đến Tokyo.

Khi quay về trường đã là 3 giờ chiều, sắp sửa đến thời gian 'đồng hóa', thời gian treo thưởng Amanai Riko đã qua đi, mọi người đi vào phạm vi của kết giới đều thả lỏng hơn nhiều, chỉ riêng Miyazaki Chihiro là vẫn nắm chặt chuôi đao không bỏ.

"Chihiro, không cần quá căng thẳng, đến đây chắc không còn kẻ địch đâu." Geto Suguru trấn an cô.

Miyazaki Chihiro vẻ mặt chuyên chú, khẽ lắc đầu đáp.

"Trước khi Riko gặp Tengen thì đều có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Nói thế nào tớ cũng rất xui..."

Còn chưa dứt lời thì ánh mắt cô chợt rung lên, một bước đi tới phía sau Gojo Satoru, thanh đao cũng rút ra khỏi vỏ, yên lặng chặn một đao mà kẻ ám sát đâm tới trong lúc nghìn cân treo sợi tóc!

"Keng"...!

Trong tiếng kim loại va vào nhau, cô lạnh lùng bổ sung nửa câu sau: "Này không phải tới sao."

Ánh mắt chạm nhau, kẻ địch kinh ngạc ra mặt, cũng không biết anh ta đột phá kết giới của Cao Chuyên rồi đuổi đến trước mặt bọn họ bằng cách nào.

Sau một giây tạm dừng, hai bên cùng thay đổi chiêu thức!

Lưỡi đao và lưỡi đao đánh vào nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh, Gojo Satoru và Geto Suguru hoàn hồn muốn tham chiến nhưng thậm chí không tìm được cơ hội.

Gojo Satoru nhìn chằm chằm hai người đang chiến đấu kịch liệt, cậu nói: "Suguru, cậu đưa họ đi đến Hoăng Tinh Cung trước đi! Giao chỗ này cho bọn tớ."

Geto Suguru giơ tay che chở Amanai Riko và Misato Kuroi, im lặng giây lát rồi nói 'Ừ', sau đó dẫn hai người vội vàng đi lên thềm đá, biến mất trong đường núi.

Kính râm đã bị ném đi, nhưng mà dù dùng Rikugan cũng khó dự đoán được động tác của người đàn ông kia, trong người anh ta hoàn toàn không có chú lực, là người sở hữu Thiên Dữ Chú Phược hiếm thấy...

Hoàn toàn vứt bỏ chú lực để đối lấy cơ thể mạnh gấp bội người thường, thể thuật của anh ta hung hiểm hơn Miyazaki Chihiro, hơn nữa chú cụ có hình dáng đặc biệt của anh ta có cường độ vượt xa vũ khí bình thường, sau khi giao đấu mười hiệp, đao của Miyazaki Chihiro đã bị đánh gãy.

Khi nhìn thấy vết nứt ở thân đao, thiếu nữ đã chuẩn bị trước cho trường hợp này, cho nên thanh đao bị chém làm hai, cô không lùi mà tiến, tay không nghênh đón kẻ địch, lưỡi đao nửa trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay, đâm thẳng vào bụng của đối phương!

Thế cục đột nhiên thay đổi, kẻ địch hấp tấp lùi lại, cuối cùng chặn đứng mũi đao trước khi nó đâm sâu vào cơ thể nhờ vào tốc độ kinh người, giây tiếp theo, lưỡi đao nửa trong suốt bị chú cụ đặc biệt đánh tan thành chú lực!

Miyazaki Chihiro bị bất ngờ, tiết tấu khó tránh khỏi rối loạn. Trạng thái công thủ bị xoay chuyển, người đàn ông bắt lấy thời cơ chém xuống một đao, suýt chút nữa là chém thủng ngực bụng cô, may mắn Gojo Satoru bắt lấy thời gian tạm dừng ngắn ngủi của hai người để dùng 'thương' kéo chặt cơ thể anh ta.

Nhưng mà lực khống chế do 'thương' tạo ra chỉ kéo dài một hai giây, Miyazaki Chihiro vừa tránh thoát một đao này thì người đàn ông tay cầm chú cụ đã thoát khỏi lực hấp dẫn, tiếp tục tấn công lần nữa!

Có thể đánh tan chú lực... Không, thuật thức cũng bị ngăn chặn...

Miyazaki Chihiro đứng vững lại, sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm thanh chú cụ kỳ lạ, nhanh chóng né tránh vài lần tấn công, thở sâu.

Một cây đao còn có thể bảo vệ cả người anh ta sao!

Cô giơ tay, chú lực tăng dần sau 52 lần luân hồi trào ra như sóng thần, ngưng tụ quanh thân hai người, hóa thành thực chất xanh thẳm!

Tựa như côn trùng bị nhốt vào hổ phách, động tác tấn công nhanh tới mức không thể bắt giữ của đối phương lập tức bị đình trệ.

Chú lực đồng điệu mở ra, chú lực đang không ngừng tụ lại ở mật độ cao giúp cô có được cơ hội hành động, Miyazaki Chihiro vừa tập trung chú lực vừa nhân cơ hội tấn công, tuy rằng nhờ có chú cụ nên người đàn ông kia có thể cử động lại được nhưng rõ ràng tốc độ đã bị chậm lại phần nào.

Trận chiến kịch liệt bỗng nhiên tiến vào giai đoạn gay cấn hơn, hai bên đều bỏ phòng ngự, bắt đầu đồng thời cướp đoạt tấn công. Tố chất cơ thể được tăng cao nhờ Thiên Dữ Chú Phược bị chú lực hữu hình bốn phía triệt tiêu không ít, Miyazaki Chihiro dựa vào bản năng nhạy bén sau nhiều lần đi giữa sinh tử để vừa đỡ đòn vừa hoàn thiện chiêu thức mới ngộ ra, đối phương dùng chú cụ đâm vào người, cơ thể bị cắt ra nhưng dường như điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cô, cuối cùng...

Trong vùng chú lực xanh thẳm như nước biển, ánh đao lộng lẫy như sao trời tràn ra!

Chú cụ hình dạng độc đáo cắm thẳng vào gáy cô, dù như thế cô cũng không run rẩy, tay vững như bàn thạch, dũng mãnh không sợ hãi cầm lưỡi đao nửa trong suốt cũng đâm sâu vào bụng kẻ địch, một đường chém ngược lên trái tim!

Chú lực ngưng tụ như sóng biển ở xung quanh tan đi, Gojo Satoru lo lắng sốt ruột cuối cùng cũng tìm được cơ hội xông lên, tách hai bên lưỡng bại câu thương ra.

Người đàn ông khó khăn nở nụ cười, anh ta ngã xuống nhưng không ai để ý đến.

Miyazaki Chihiro dựa vào lòng Gojo Satoru, thanh chú cụ kỳ lạ vẫn còn cắm trên cổ, Gojo Satoru nắm chuôi đao nhưng không dám rút ra, bàn tay ôm vai cô ngày càng siết chặt.

Máu phun như suối, chỉ chốc lát đã nhuộm đỏ nửa thân trên của hai người.

Nhìn khuôn mặt hoảng loạn hiếm thấy của thiếu niên, cô bỗng nhiên cười khẽ. Lúm đồng tiền bên má nở rộ, cố gắng vươn tay đặt lên mu bàn tay nắm chặt chú cụ tới mức nổi gân xanh của cậu, cô đẩy nhẹ một cái.

Cậu hoang mang lo sợ dùng sức rút chú cụ ra theo cô.

Máu bắn lên má hai người, nhiễm đỏ lông mi trắng tinh của thiếu niên. Cô buông tay ra, mất lực rơi xuống, cảm nhận thuật thức nghịch chuyển dần phát huy tác dụng trong suốt quá trình chiến đấu, cuối cùng thành công giữ được sinh mệnh, môi khẽ nhúc nhích.

"... Đừng, lo lắng... Tớ ngủ một lát..."

Đôi mắt hơi cong lẳng lặng khép lại, Miyazaki Chihiro hôn mê trong vòng tay ấm áp. Gojo Satoru ôm lấy cô đã mất đi ý thức, cậu hơi hoảng hốt, lúc sau mới nhớ đi thử mạch đập của cô, đầu ngón tay ấn lên bên gáy, máu dính đầy tay, cũng may vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập mỏng manh mà cứng cỏi nhảy lên qua một lớp dính nhớp.

Trái tim căng thẳng tới cực hạn đột nhiên buông lỏng, cậu khom lưng chậm rãi phun ra một hơi, lấy lại bình tĩnh.

Đỡ thiếu nữ vết thương chồng chết lên lưng, Gojo Satoru cõng cô bước qua vết máu của người đàn ông đã biến mất từ lúc nào không hay để lại, cậu dừng bước nhưng rồi cũng không đuổi theo mà đi về hướng ba người Geto Suguru đã rời đi.

*

Hoăng Tinh Cung, điện chính.

Bởi vì không đủ tư cách cho nên Misato Kuroi dừng bước ở ngoài, chỉ có Geto Suguru và Amanai Riko đi vào khu kiến trúc khổng lồ được cổ thụ vây quanh này.

Hai người đứng trên đài cao im lặng quan sát toàn cảnh một lát, Geto Suguru chỉ vào cây cổ thụ có bộ rễ to lớn nói: "Em cần đi xuống đó theo cầu thang này, đi vào một tầng kết giới khác của ngài Tengen. Người chưa được gọi mời là không thể vào, sẽ không có ai tới quấy nhiễu 'đồng hóa'."

Amanai Riko nhìn vị trí kia, đôi tay vô thức nắm chặt.

Nhưng mà, ngay sau đó, tiếng nói bình tĩnh của Geto Suguru tiếp tục vang lên.

"Hoặc là, bây giờ em quay lại đi về cùng chị Kuroi."

"... Hả!?" Amanai Riko giật mình ngước mắt nhìn cậu ấy.

Thiếu niên mặc đồng phục Cao Chuyên quay đầu cười nhẹ với cô bé, chính cậu ấy cũng chỉ một học sinh nhưng lại có vẻ trưởng thành hơn cả người lớn.

"Đây là quyết định của cả ba bọn anh."

"Cho dù, cho dù ngài Tengen không đồng ý..." Amanai Riko cố nén run rẩy, đôi mắt lại dần rưng rưng, giọng nói cũng run nhẹ: "Cho dù, sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng... Các anh... Cũng muốn cứu em sao..."

"Cho dù đối địch với ngài Tengen thì bọn anh cũng không nhún nhường." Geto Suguru nói với giọng điệu chắc chắn: "Chưa chắc không đồng hóa sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, bọn anh sẽ xử lý tốt."

Amanai Riko mở to hai mắt, nước mắt tràn bờ mi, cô bé òa khóc.

"Em muốn về! Em muốn về nhà với Kuroi...!"

"Vậy trở về đi."

Người bước ra từ con đường phía sau đáp lại bọn họ.

Geto Suguru lập tức quay người, nhưng vẻ mặt cậu ấy lập tức thay đổi khi thấy dáng vẻ đối phương.

"Satoru...! Chihiro!"

Thiếu niên người đầy máu nhìn cậu ấy: "Tớ không sao... Chihiro còn sống."

Geto Suguru dẫn Amanai Riko đang kinh ngạc tới quên cả khóc đến, hai bên nói chuyện đơn giản vài câu về trận chiến vừa trải qua. Còn chưa nói xong thì Gojo Satoru nhạy bén phát hiện cái đầu dựa vào bên cổ mình hơi động nhẹ.

Miyazaki Chihiro đã khôi phục một chút ý thức, cô yếu ớt ngẩng đầu lên, thều thào nói.

"Không cần... Lo lắng Tengen..."

Amanai Riko ngẩn ra, lại nghe cô bổ sung thêm.

"Không có 'tinh tương thể' để đồng hóa thì giới chú thuật cũng không loạn... Kết giới thuật của Tengen có thể làm bà ta giữ được lý trí sau khi 'tiến hóa'..."

Cố gắng nói xong hai câu này, hơi thở của Miyazaki Chihiro lại mỏng manh xuống, ba người bất ngờ về tin tức cô nói chỉ biết nhìn nhau. Bọn họ nhìn cây cổ thụ ở phía xa, không đi tới đó nữa mà quay về dọc theo đường cũ.

*

Nhiệm vụ 'đồng hóa tinh tương thể' thất bại dưới sự nhất trí của tất cả những người tham gia.

Amanai Riko không vào Hoăng Tinh Cung, bỏ lỡ thời gian 'đồng hóa', cuối cùng được Gojo Satoru dùng quyền lực của cậu giúp đỡ khôi phục thân phận người thường, quay trở về làm nữ sinh lần nữa. Misato Kuroi coi cô bé như người thân, bây giờ cũng đi theo, tiếp tục sống bên nhau.

Mặt khác, Tengen bị ép 'tiến hóa' quả nhiên theo như lời Miyazaki Chihiro nói, không bị mất đi lý trí mà vẫn tiếp tục ở tại Hoăng Tinh Cung tăng cường kết giới. Giới chú thuật nhốn nháo một hồi, thấy tất cả đều như thường nên cũng tạm thời thả lỏng tinh thần, không tiếp tục nổi giận truy cứu trách nhiệm của Amanai Riko và nhóm Gojo Satoru.

Mọi chuyện trở về quỹ đạo vốn có, thời gian cũng tiến vào ngày Hè đầu tháng Sáu.

Miyazaki Chihiro bị thương nặng trong trận chiến, cô vẫn luôn dưỡng thương ở phòng y tế tới bây giờ cũng chưa rời đi. Ngày mùng 1 tháng 6, Gojo Satoru trở về trường sau khi làm xong nhiệm vụ, bỗng nhiên nảy lòng tham đi thăm cô, vì vậy cậu không màng bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống, cứ thế đổi hướng đi thẳng đến phòng y tế.

Tuy rằng bác sĩ trực ban rất ngạc nhiên khi cậu lựa chọn thời gian này để đến thăm bệnh nhưng cũng không ngăn cản cậu, cậu bước nhẹ nhàng đi một đường từ hành lang vào phòng bệnh của cô.

Trong phòng không bật đèn, Miyazaki Chihiro đang ngủ, khuôn mặt cô tái nhợt khó bề phân biệt với chiếc gối trắng dưới đầu.

Gojo Satoru lặng lẽ đi đến mép giường, nửa ngồi xổm xuống nhìn cô trong lúc ngủ mơ mà vẫn cứ nhíu mày, cậu giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Cho dù không cười thì bên má thiếu nữ cũng có dấu vết của má lúm đồng tiền, cậu nương ánh trăng nhìn dấu vết này, một thoáng hoảng hốt nhớ tới lúm đồng tiền đựng đầy máu của cô sau trận chiến kia, cảm xúc thôi thúc làm cậu dịch tay chọc nhẹ vào nụ hoa ấy.

Có mây thổi qua ngoài cửa che mất ánh trăng mông lung. Phòng bệnh bị bóng đêm bao phủ, nhưng người trên giường lại mơ màng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ nông.

Gojo Satoru vuốt ve hai lúm đồng tiền đang dần rõ ràng hơn, đối diện với đôi mắt mang màu của màn đêm, cậu bỗng lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh.

"Yêu đương đi."

Lời tỏ tình của thiếu niên cùng tiếng sấm sét đồng thời vang lên, tia chớp xẹt qua bầu trời, thay thế ánh trăng chiếu sáng căn phòng nhỏ. Sau tiếng nổ vang, gió cuốn hơi nước ẩm ướt quét khắp đất trời, tiếng nước 'lộp bộp' kéo đến...

Cơn mưa đầu Hè tới rồi.