Editor: Qing Yun
Nói là kỳ nghỉ năm mới nhưng Zenin Maki vẫn bận rộn như cũ.
Thân là một trong "ngự tam gia", mặc dù bây giờ đã xuống dốc không ít nhưng công việc cần gia chủ xử lý vẫn chồng chất như núi.
Xem xét xem chú thuật sư trong nhà thích hợp với công việc gì, đến giờ là phải đọc báo cáo tình hình kinh doanh của các xí nghiệp gia tộc, sắp xếp công việc hằng ngày trong dinh thự, tham gia các cuộc họp quan trọng của cao tầng... Quy định giáo dục mới đã ban hành, còn phải đưa chú thuật sư thế hệ sau đi học.
Cũng may Zenin Naobito không có ý định từ chức ngay mà chỉ phân cho cô ấy một phần công việc để rèn luyện, như vậy cô ấy mới có thể bớt thời gian đi chuyển nhà trong kỳ nghỉ lễ.
Zenin Maki và em gái Zenin Mai được Miyazaki Chihiro cứu ra khỏi nhà Zenin năm 4 tuổi, kể từ khi ấy cả hai vẫn luôn sống cùng cô ở biệt tự tại Tokyo, bây giờ cô ấy đồng ý tiếp nhận chức gia chủ, xét đến tính chất của công việc, cô ấy quyết định đưa mẹ và em gái quay về nhà nhà Zenin.
Mới rời đi có một ngày mà lượng việc cần cô ấy làm lại tích góp thêm không ít, Zenin Maki xoa trán than thở: "Gia chủ trong tưởng tượng của chị không phải như thế... Hoàn toàn biến thành nô lệ của công việc rồi!"
Zenin Mai theo một nghĩa nào đó đã gánh vác chức thư ký, cô ấy cũng thở dài: "Nhưng là chính chị quyết định nhận chức mà. Được rồi, còn chút việc cuối cùng thôi, làm xong là có thể quay về trường, ít nhất trước khi tốt nghiệp chúng ta vẫn được nhàn rỗi."
Chị em hai người đều là sinh viên năm 4 của trường Cao Chuyên Tokyo, một tháng nữa là tốt nghiệp, phải quay về trường sau khi kết thúc kỳ nghỉ để báo cáo lại kết quả thực tập trong một năm và tham gia lễ tốt nghiệp. Trong khoảng thời gian này có thể tạm thời đặt công việc của nhà Zenin sang một bên.
Nhắc tới việc quay về trường, Zenin Maki bỗng dưng khựng lại: "Từ từ, báo cáo thực tập."
Zenin Mai nhướng mày không biết nói sao.
"Mất công bây giờ chị mới nhớ tới. Em viết xong giúp chị rồi."
Zenin Maki lập tức thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy em gái rồi xoa mái tóc ngắn của cô ấy, cười nói: "Mai, không có em thì chị phải làm sao bây giờ!"
"Ma, ki! Đừng xoa rối tóc của em..."
Hai cô vừa cãi nhau ầm nghĩ vừa đi qua hành lang dài, lúc đi đến ngã rẽ bỗng nhiên có người mặt mày giận dữ chạy đến.
"Zenin Maki! Dựa vào cái gì mà cô lại cắt giảm quyền lợi của tôi!"
Vừa nhìn thấy mái tóc vàng của người đi tới, Zenin Mai lập tức ghét bỏ nhăn mày.
Zenin Maki không cười nữa, lạnh lùng nói: "Cả họ đều đang tăng thu giảm chi, tôi chỉ cấm những chi tiêu xa xỉ thừa thãi của anh thôi."
Tuy rằng anh ta là anh họ trên huyết thống của hai cô nhưng hai bên ghét nhau từ nhỏ, gần đây còn bị thua khi tranh chức gia chủ làm Zenin Naoya tức giận vô cùng, bây giờ nhìn thấy cô ấy khinh thường mình ra mặt thì hận tới mức giơ tay ra muốn dùng thuật thức.
Sắc mặt hai chị em không có gì thay đổi, đến phòng ngự cũng không làm.
Quả nhiên, trước khi thuật thức kịp thành hình thì thuật sư hộ vệ của nhà Zenin trốn ở chỗ tối đã nhảy ra, mấy người hợp lực khống chế hành động của anh ta lại.
Đội trưởng đội hộ vệ khuyên can: "Cậu Naoya, đừng bất kính với thiếu chủ."
Zenin Naoya tức hộc màu, hoàn toàn không nghe ra ý che chở trong lời của đối phương, anh ta rống to: "Loại mặt hàng thấp kém không hề có chú lực này..."
"Cậu Naoya, nói năng cẩn thận!" Sắc mặt đội trưởng đột nhiên thay đổi.
Trước khi anh ta kịp khuyên bảo tiếp, Zenin Maki đã tiến lên liếc nhìn anh ta.
Đội trưởng lập tức im miệng cúi đầu.
Thiếu chủ tóc dài màu xanh lục, mặt mày chính khí lạnh lùng đảo mắt qua Zenin Naoya đang giãy giụa, hờ hững nói.
"Ném anh ta ra ngoài, nếu chê nhà Zenin cung cấp không đủ thì tự kiếm tiền mà dùng. Tôi sẽ tự báo với gia chủ."
Đội trưởng há hốc miệng: "Thiếu chủ..."
Zenin Mai cũng tiến lên, cô ấy cười tủm tỉm liếc nhìn anh ta một cái: "Tấn công thiếu chủ, theo quy định của gia tộc thì nên làm thế nào? Tôi nhớ rõ nhẹ nhất cũng là xử tử ngay lập tức..."
Zenin Naoya giận dữ gào lên: "Chúng mày có gan thì làm đi!"
Nhưng mà đội trưởng đội hộ vệ lại mồ hôi lạnh đầy đầu, anh ta che mồm Zenin Naoya lại rồi ra hiệu cho những người khác thực thi mệnh lệnh.
Thấy Zenin Naoya miệng ú ớ bị nâng ra ngoài, Zenin Maki bĩu môi.
"Thật đen đủi... Mới sáng đã gặp loại rác rưởi này."
Zenin Mai cười ôm tay cô ấy: "Dù sao cũng đã giải quyết xong, bọn mình đến thư phòng đi."
Hai người nắm tay nhau tiếp tục đi về phía bước.
Zenin Mai quay đầu nhìn lại nhân lúc Zenin Maki không chú ý, nói bằng khẩu hình với đội trưởng đang mặt mày phức tạp.
"Nhớ kỹ chức trách hiện tại của các anh."
Cười tủm tỉm nói ra những lời này xong, cô ấy không nhìn bọn họ nữa mà nhẹ nhàng quay đi.
Zenin Mai lật xem nội dung tài liệu một lần, phân loại giúp sau đó an ủi: "Đều là viết lời nhận xét hết, viết nhanh không ấy."
Nghĩ giây lát, cô ấy nói tiếp.
"Em đi xem mẹ dọn dẹp lại thế nào rồi, lát nữa sẽ quay lại đây với chị."
Zenin Maki ngồi múa bút thành văn, tùy ý gật đầu.
"Đi đi."
Vì thế cô ấy cười đi ra ngoài, sau đó vòng đến sân sau.
Hiện tại mảnh sân này là sân riêng của các cô, do Zenin Naobito phân ra cho các cô có chỗ ăn ở, tiện nghi của sân đều ở hàng đầu, dù đang là mùa Đông giá lạnh thì ở đây vẫn có không ít hoa cỏ, tuyết trắng đọng lên tranh nhau khoe sắc.
Zenin Mai thưởng thức cảnh đẹp của sân một lát, lúc rời đi, cô ấy bất ngờ gặp phải một người ở trên đường.
Người đàn ông trước mắt có thể được gọi là "bố", dáng vẻ của ông ta còn đọng lại trong trí nhớ chính là thân hình cường tráng làm cách nào cũng không thể phản kháng được, còn bây giờ thì trên người ông ta có đầy dấu vết của năm tháng, có vài bông tuyết đậu trên hai bên thái dương, không biết ông ta đã bồi hồi ở quanh đây bao lâu.
Ký ức bị nhục mạ và đánh đập thủa nhỏ hiện lên trong đầu, Zenin Mai không hề thấy động lòng trước dáng vẻ nghèo túng của ông ta, thậm chí còn thấy cực kỳ sảng khoái.
Cô ấy lạnh nhạt làm như không nhìn thấy ông ta đang muốn nói chuyện, chỉ buông lời cảnh cáo khi đi ngang qua nhau.
"Thiếu chủ đang xử lý công việc, người không liên quan đừng có đến gần."
Người đàn ông bị bỏ lại phía sau gọi nhỏ: "Mai..."
Zenin Mai không quay đầu lại.
"Đừng gọi tên tôi, buồn nôn lắm, đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa."
Đi qua mảnh sân này là đến phòng ngủ ở phía sau. Ba căn phòng ngủ nối liền nhau, lúc cô ấy đi vào căn phòng ở giữa, chị Zenin vẫn dọn dẹp chưa xong.
"Không cần thu dọn cẩn thận vậy đâu mà mẹ." Zenin Mai cười rộ lên.
Chị Zenin vuốt phẳng khăn trải bàn sau đó ngẩng đầu nắm tay con gái duỗi tới, dịu dàng nói.
"Không phải đang xử lý công việc trong tộc với Maki à? Bên này không cần giúp gì cả, con không phải cố ý đến đây đâu."
"Cũng không có việc gì lắm đâu ạ, chị có thể làm hết được."
Cô ấy nói chuyện với mẹ vài câu, hỏi tình hình trong nửa năm hai chị em không có mặt ở biệt thự.
Chị Zenin lắc đầu: "Chihiro bận rộn công việc bên cao tầng tới mức không thấy người... Không biết có ăn cơm đúng hạn không."
Zenin Mai nhíu mày, không nhịn được oán giận: "Chắc chắn là không, ở mặt này chị Chihiro còn tùy hứng hơn cả trẻ con!"
Cô ấy nghĩ đến chị em Fushiguro còn ở lại biệt thự, lo lắng lẩm bẩm.
"Tsumiki phải quay về trường, Megumi lại không làm gì chị Chihiro được, chỉ biết dung túng chị ăn bánh ngọt..."
Chị Zenin thở dài bất đắc dĩ.
"Sau khi sắp xếp ổn thỏa mẹ sẽ đến bên cao tầng nhìn xem thế nào."