Lời Tỏ Tình Đẹp Nhất Thế Gian

Chương 78



Editor: Qing Yun

Ijichi Kiyotaka bàn giao xong hết phần công việc cuối cùng liền mở cửa đi ra khỏi văn phòng, sau khi đóng cửa lại, mọi ồn ào cũng đều bị ngăn cách.

Mới vừa kết thúc nửa tháng tăng ca liên tục, hầu như đêm nào anh ta cũng ngủ ngay tại văn phòng, âu phục trên người vẫn có vẻ nhăm dúm dù đã cố gắng xử lý, mặc dù là người luôn chú ý sạch sẽ thì bây giờ anh ta cũng đã không còn tâm sức đi quản loại việc nhỏ này nữa.

Tòa nhà của cao tầng chỗ nào cũng là người đến người đi vội vàng, mỗi căn phòng đều truyền ra tiếng nói sốt ruột đốc xúc nhau.

"Yamada, làm xong bảng thống kê chưa? Chưa xong? Vậy mà cậu còn rảnh để lướt mạng!"

"Mau đi in cái phương án này ra rồi phát cho mọi người đi, tiến triển đến đâu rồi?"

"Xin hỏi phó chủ tịch Morishita đang ở đâu? Có giấy tờ cần ông ấy ký tên..."

Ijichi Kiyotaka kéo bước chân mệt mỏi chen qua những tiếng ồn ào này, trong lòng tự thấy nhẹ nhõm vì thời gian chuyển chức vụ tạm thời của mình đã kết thúc.

Từ sau khi Miyazaki Chihiro bắt đầu đao to búa lớn cải cách bộ máy cao tầng, nhân viên từ trên xuống thay máu một vòng. Nhưng nhân viên làm việc giảm mạnh, lượng công việc lại tăng lên nhiều, những chức vụ vốn có được giữ lại tạm thời không nói, chỉ kể đến những công việc mới tăng lên là đã thấy đủ nhiều:

Liên lạc với chính phủ để hợp tác toàn diện; "Cửa sổ" phụ trách giám sát các sự kiện khác thường, báo cáo hành tung của chú linh, những nhân viên này cần phân phối lại lần nữa, tạo thành một hệ thống với cảnh sát các nơi; liên tục nghiên cứu thực nghiệm chú lực, thuật thức và chú cụ để có thể dùng lực lượng này vào đời sống thường ngày; lựa chọn ra những tinh anh trong nhóm công an cảnh sát để thành lập "đội Hành động Đặc biệt", lần đầu tiên để người thường nhận một phần nhiệm vụ thanh tẩy chú linh...

Nói cả ngày cũng nói không hết.

Nếu không phải sau khi cao tầng cải tổ đã có không ít nhân viên chính phủ cốt cán đi vào làm thì chỉ dựa vào những nhân viên còn sót lại thì có tăng ca đến mức đột tử cũng không đủ sức làm nhiều việc như vậy.

Ijichi Kiyotaka làm nhân viên giám sát, có tiếng là nhân tài có năng lực nghiệp vụ hàng đầu nên bị cao tầng gọi tới đây giúp họ nửa năm, mấy ngày nay mới được thả ra cho về Cao Chuyên.

Cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái bận rộn tối tăm trời đất, Ijichi Kiyotaka có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, chỉ muốn mau mau chạy về nhà nghỉ ngơi một ngày.

Anh ta nhìn chiếc thang máy luôn luôn chen chúc người với người bèn dứt khoát rẽ vào cầu thang bộ. Đang bước nhanh đi xuống thì bỗng thấy bóng người yểu điệu bên cửa sổ hành lang, bước chân của anh ta bỗng dừng lại.

"Chị Ieiri..."

Cô gái mặc áo blouse trắng quay đầu nhìn lại, mắt mang mệt mỏi, cô ấy lười nhác lên tiếng: "Là Ijichi à."

Cô ấy ngậm một cây kẹo mút, xoay người dựa vào khung cửa sổ.

"Về Cao Chuyên được rồi à? Chúc mừng thoát ly bể khổ."

Đón tầm mắt của cô ấy, Ijichi Kiyotaka bắt đầu căng thẳng, lặng lẽo kéo chiếc áo nhăn nhúm: "Vâng ạ, đúng vậy, đã bàn giao xong..."

Là một bác sĩ thuật sư hiếm hoi, một hai năm nay Ieiri Shoko đều bận rộn nghiên cứu khai phá thêm thuật thức Nghịch Chuyển với các chuyên gia y học người thường, hầu như không về trường lần nào, Ijichi Kiyokata tạm thuyên chuyển công tác đến đây mới có cơ hội gặp được cô ấy vài lần.

Nghĩ đến đây, anh ta lập tức cảm thấy rời khỏi cao tầng cũng không phải chuyện đáng vui mừng, nếu có thể ở bên Ieiri Shoko thêm vài lên, tăng ca cũng...

"Vậy quay về nghỉ ngơi sớm đi, vất vả. Tôi cũng phải quay lại phòng thí nghiệm rồi." Nhai vỡ kẹo trong miệng, cô ấy ném chiếc que nhựa vào thùng rác, hơi mỉm cười với anh ta rồi vẫy tay đi vào cánh cửa khép hờ.

"Chị Ieiri..."

Nhìn góc áo blouse trắng biến mất ở phía sau cửa, Ijichi Kiyotaka nuốt lời giữ lại vào bụng, ủ rũ tiếp tục đi xuống.

Khi sắp đi xuống tầng một, hàng lang chen chúc một đống người, bọn họ khiêng cái thùng to nặng, nhìn như muốn chuyển đến phòng nghiên cứu nào đó. Thấy không có đường để đi, anh ta đành phải thay đổi tuyến đường, rẽ vào trong lối nhỏ chờ họ đi qua sẽ quay ra.

"A, anh Ijichi?" Vừa mới đi vào đã có người gọi anh ta lại.

Ijichi Kiyotaka ngạc nhiên ngẩng đầu: "Geto?"

Người tới đương nhiên không phải chủ nhiệm năm 2 bận rộn Getou Suguru mà là hai chị em Nanako và Mimiko được nhà Geto nhận nuôi.

Hai cô ấy giống chị em Zenin, đều là sinh viên năm 4 của trường Tokyo. Khi còn nhỏ họ đã phát hiện thiên phú chú thuật, bị người dân làng ngu muội cầm tù ngược đãi, cho nên khi hai cô ấy chọn cao tầng làm nơi thực tập, lập chí muốn tăng cường sự nhận biết về chú thuật tới người bình thường, để đứa trẻ đặc biệt không bị hãm hại vì thức tỉnh thuật thức.

Nhìn hai chị em thực tập một năm, khoác trên mình bộ trạng phục công sở giỏi giang, Ijichi Kiyotaka cười nói: "Chào buổi sáng, anh nghe tổng thư ký nói các em thực tập biểu hiện rất xuất sắc, cao tầng đã quyết định giữ các em lại."

Theo tình huống thiếu người của bây giờ, cao tầng đương nhiên sẽ không bỏ qua sinh viên của trường đến thực tập tốt nghiệp, anh ta cố ý nói đến việc này chứng tỏ đây tuyệt đối không chỉ là "tuyển dụng" mà chỉ cần hai người nghiêm túc nhận chức là sẽ được đề bạt.

Geto Nanako và Geto Mimiko cũng đã nghe đến điều này, tuy rằng cả hai đều cười nói lời cảm ơn nhưng đều không hề có ngạc nhiên.

Hai bên nói chuyện phiếm vài câu, khó tránh khỏi nói tới thay đổi nghiêng trời lệch đất của cao tầng.

Geto Nanako tóc nâu dài nói: "Không phải ngay từ đầu cô Miyazaki là chủ tịch cao tầng ạ, nhưng mà cô giáo từ chối, lúc sau lại đi mời thầy Gojo, kết quả thầy Gojo tỏ vẻ hoàn toàn không có hứng thú..."

"Sau đó họ đi mời anh trai," Geto Mimiko gạt tóc mái ra sau tai, cười tiếp lời: "Nhưng anh cũng nói thích làm thầy giáo, anh muốn tiếp nhận chức vụ hiệu trưởng của thầy Yaga để quản lý trường Tokyo hơn là đi làm chủ tịch."

Ijichi Kiyotaka nhớ tới khi đó tổng bí thư vì chuyện lựa chọn chủ tịch mới mà sầu tới mức rụng tóc, thế cho nên bây giờ biến thành "kiểu tóc Địa Trung Hải", ho nhẹ một tiếng, anh ta tiếp lời.

"Hình như còn đi tìm Okkotsu nữa?"

Geto Nanako gật đầu cười: "Yuta mới không có thời gian đến đây tăng ca, mấy nay cậu ấy đều đang chuẩn bị cho hôn lễ với Riko, hơn nữa cậu ấy đã nói sau này chủ yếu muốn sinh hoạt ở thế giới bình thường rồi."

Chức vụ chủ tịch bị đẩy đi một vòng như đá bóng, hiện tại do một nhân viên ở cấp trung đảm nhiệm, người này là nhân viên cũ được giữ lại sau khi thay máu, năng lực bình thường nhưng thắng ở tính cách hiền lành, không xung đột với ai, hơn nữa rất nghe lời, Miyazaki Chihiro không phải chủ tịch nhưng hơn hẳn chủ tịch, trước mắt tất cả những quyết sách đều là cô quyết định, người ngồi trên vị trí này chỉ cần có thể câm miệng đóng dấu là được, người thực sự có dã tâm có năng lực có khi lại ra sai lầm.

"Tình huống như vậy sẽ không kéo dài quá lâu... Sau khi cải cách ổn định, cô Miyazaki sẽ ủy quyền, có lẽ lại sắp đổi chủ tịch mới rồi."

Geto Mimiko hạ giọng.

"Có lời đồn nói sẽ chọn một trong hai người Fushiguro và Itadori, cả hai đều mới lên đặc cấp..."

*

"Megumi, có người bấm chuông cửa!"

"Em biết rồi, đi mở đây."

Tiếp nhận thùng giấy đóng gói kín kẽ từ tay nhân viên giao hàng, Fushiguro Megumi nhấc chân đóng cửa, quay trở lại phòng khách.

Fushiguro Tsumiki sắp xếp lại vali sau đó kéo ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy thùng hàng, cô ấy nói: "Lại là cô Amanai gửi lại đây à?"

"Vâng." Mở thùng ra, Fushiguro Megumi phân loại đồ đạc bên trong, cậu ấy lấy riêng hộp quà ghi tên Miyazaki Chihiro đặt sang bên, sau đó đưa hộp khác cho chị gái: "Đây là của chị."

Fushiguro Tsumiko đẩy vali đến bên ghế sô pha, nghiêng người qua: "Lần nào cũng mua quà cho mọi người, quá tốn kém... Chị cũng đã nói với cô Amanai là chỉ cần gửi quà cho chị Chihiro là được rồi."

"Cô Amanai" chính là cô giảng viên trẻ tuổi Amanai Riko tại trường đại học cô ấy đang học. Bản thân Amanai Riko là "tinh tương thể", vốn nên hy sinh vì Tengen đồng hóa ở năm 2006, nhưng vì Miyazaki Chihiro nhúng tay, có thể thoát khỏi vận mệnh nặng nề này khôi phục tự do. Amanai Riko mãi không tìm được cách báo đáp ơn cứu mạng, sau khi biết được cô ấy là em nuôi của Miyazaki Chihiro thì đã chiếu cố cô ấy rất nhiều, còn về thói quen tặng đồ đến nhà họ, chuyện này cũng đã liên tục hơn mười năm rồi.

Fushiguro Tsumiki cảm thán Amanai Riko nhiệt tình một hồi, sau đó hỏi Fushiguro Megumi quay về trường thế nào.

"Megumi, em thu dọn đồ đạc xong chưa?"

Cùng phải về trường kết thúc năm học thứ ba, Fushiguro Megumi đã thu dọn đồ đạc đâu vào đấy: "Em dọn xong cả rồi, đi luôn bây giờ ạ?"

Fushiguro Tsumiki gật đầu nhét quà vào vali, nắm lấy tay kéo, cô ấy nói: "Đi thôi."

Hai người kiểm tra lại đồ đạc muốn mang đi lần cuối, đóng hết cầu dao rồi khóa trái cửa nhà.

"Chuẩn bị ít đồ ăn bỏ vào tủ lạnh thì hơn, không phải tháng Một em sẽ được nghỉ Xuân à, cũng chỉ rời nhà hơn nửa tháng thôi..."

"Không cần, năm sau phải đi thực tập, chưa chắc đã về nhà vào nghỉ Xuân."

"Haizz, cảm thấy vi diệu thật, Megumi muốn vào xã hội sớm hơn chị này..."

"Không phải hai ngày trước chị than nghiên cứu sinh còn vất vả hơn bán mình cho tư bản à."

"Sao cứ chọc chị hoài vậy, không đáng yêu chút nào..."

Trêu nhau vài câu, bọn họ đã đi ra khỏi khu biệt thự. Fushiguro Tsumiki quét mắt nhìn chung cư xa hoa phía trước, chớp mắt nói.

"Mà, Megumi muốn đi thăm chú Touji không?

Fushiguro Megumi cũng nhìn căn nhà đó theo cô ấy.

"... Không đi. Lúc trước em đi xem rồi, tên kia vẫn là dáng vẻ cũ, ở trong nhà uống rượu xem đua ngựa."

Từ khi xuất hiện tới nay, Miyazaki Chihiro đối xử với chú nguyền sư không hề khoan dung, bao nhiêu năm qua đi, nguyền rủa sư bị dọn dẹp liên tục, ai may mắn tránh được đuổi giết cũng sôi nổi mai danh ẩn tích. Fushiguro Touji chuyên nhận nhiệm vụ ở chợ đen để sống qua ngày cũng vì vậy mà mất đi nguồn thu nhập, mấy năm nay đều nhận tiền tiếp tế của Fushiguro Megumi.

Nhắc đến bố của mình là thấy đau đầu, cậu ấy xoa trán.

"Đừng để ý đến ông ấy, chỉ cần không gây chuyện rước thêm phiền toái cho chị Chihiro là được. Tsumiki, để em đưa chị đi."

"Không cần đâu, chị thi đậu bằng lái rồi mà, lần này để chị đưa em đi nhé?"