Editor: Qing Yun
"Xèo" một tiếng, nước nguội đổ vào nồi, chỉ giây lát sau đã bốc ra khói trắng.
Choso kéo ống tay áo lên cao, đeo tạp dề thả mì sợi vào trong nước, vừa cầm đũa khuấy vừa gọi ra ngoài.
"Kechizu, Yuji đã dậy chưa?"
Một thành viên trong "chú thai Cửu Tướng Đồ", làn da có màu xanh, diện mạo khủng bố đến mức có thể ngăn em khóc vào nửa đêm đứng dậy, mở cửa phòng bếp, giọng điệu nghe rất thành thật.
"Chị Eso đã đi gọi."
"Không phải hôm nay cần về trường à, chạy đến Tokyo còn phải đổi xe, còn lề mề nữa là không kịp đâu... Kechizu, em đi xem đi." Thân là anh cả, Choso nhọc lòng thở dài, vớt sợi mì nấu chín lên chia ra từng bát, cũng thuận miệng dặn dò.
Kechizu nghe lời xoay người lại, vừa lúc thấy thiếu niên tóc hồng kéo cửa phòng ngủ lao vào phòng khách.
Hình như cậu ấy ngủ mơ hồ, một đầu tóc hồng ngắn hỗn độn, chiếc áo khoác còn nửa trên người nửa bên ngoài vì chưa mặc xong, lúc sau còn lộn vài lần, cậu ấy buồn ngủ lẩm bẩm: "Đồ đạc... Quần áo tắm rửa, sách vở, còn có gì nữa..."
Eso đi theo phía sau giữ cậu ấy lại: "Đã sắp xếp giúp em rồi, đi rửa mặt trước đi."
Cuối cùng cũng tỉnh táo, Itadori Yuji hơi khựng lại vài giây, gãi đầu ngáp một cái rồi cười tươi nói.
"Cảm ơn Eso!"
Cậu ấy dùng sức ôm anh trai một cái, lớn tiếng nói "Chào buổi sáng!" với mọi người sau đó hấp tấp chạy vào nhà vệ sinh.
"Chào buổi sáng, Yuji." Kechizu đáp lại.
Tiếng nói của Choso bay ra cùng tiếng trứng rán xèo xèo: "Chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã."
Itadori Yuji đã bắt đầu đánh răng, nghe anh ấy nói vậy bèn đáp.
"Hừm hừ!"
Sau khi cậu ấy rửa mặt xong, mấy anh em đều ngồi xuống bàn ăn.
Cơm sáng là do một tay Choso nấu nướng, phần ăn của mỗi người là một phần trứng ốp la và mì sợi, vẻ ngoài và hương vị đều rất ngon.
Nấu cơm cho các em trai làm anh cả cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, anh ấy cười nhìn bọn họ một lát sau đó cũng gắp một đũa mì lên thổi ăn.
"Yuji, thật sự không cần anh lái xe đưa em đi à?" Choso vừa ăn vừa hỏi.
"Hửm?" Itadori Yuji cắn rớt miếng trứng ốp la mới ngẩng đầu lên: "Không cần ạ, anh còn phải đi làm mà, em đi shinkansen là được rồi!"
"Công ty bên kia có thể xin nghỉ..."
"Thật sự không cần đâu ạ, khó khăn lắm mới tìm được một công việc hợp ý, bị sa thải vì chuyện thế này là quá đáng tiếc. Em không thành vấn đề!"
Bởi vì làm anh cả nên Choso tự giác gánh vác trọng trách nuôi gia đình, không thể để một mình em trai út kiếm tiền được, Choso học chương trình học của đại học mất vài năm, nhờ sự giúp đỡ của Miyazaki Chihiro nên lấy được bằng đại học, bây giờ vào xã hội làm việc như người bình thường. Việc nhà hầu hết đều là Eso và Kechizu nhận thầu vì bọn họ không thường ra ngoài.
Thấy em trai đã quyết, Choso thở dài hỏi sang chuyện khác.
"Ryomen Sukuna không thành vấn đề chứ?"
Itadori Yuji uống hết nước mì, nhận khăn giấy được Eso đưa để lau khô miệng rồi giơ ngón tay cái nói.
"Hoàn toàn không thành vấn đề! Đã hấp thu hắn hoàn toàn rồi, em được cô Miyazaki tán thành thăng cấp lên đặc cấp là nhờ bành trướng lãnh địa [Phục Ma Ngự Trù Tử] đấy ạ."
Nghe vậy trong lòng Choso mới thả lỏng hơn, anh ấy nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói.
"Cần phải đi rồi, ít nhất cũng để anh đưa em đến Shinkansen nhé."
Kechizu và Eso thu dọn mặt bàn sau đó đưa bọn họ đến cửa. Choso đổi một bộ âu phục, dặn dò hai người em ở nhà vài câu mới mở cửa đi ra khỏi căn nhà ấm áp cùng Itadori Yuji.
Itadori Yuji kéo vali, đứng phất tay trong gió lạnh.
"Nghỉ Xuân gặp lại!"
*
"Mặc dù xin nghỉ dài hạn ngay lúc bận rộn thế này thật là ngượng ngùng, nhưng mà em gái đã chờ rất lâu... Chắc chị Miyazaki sẽ đồng ý nhỉ..."
Haibara Yuu lẩm bẩm, nhét giấy xin nghỉ và sổ tay du lịch vào trong túi.
Nanami Kento ngồi trên ghế điều khiển đáp lời: "Bây giờ cái thiếu là nhân viên giấy tờ, đội Đặc biệt thành lập làm chú thuật sư không bận rộn như trước nữa. Nghỉ một hai tháng mà thôi, chị Miyazaki không đến mức trả giấy về."
Haibara Yuu cười ha ha vì được an ủi: "Vậy là tốt rồi, tớ đã viết tỉ mỉ toàn bộ kế hoạch vào sổ tay đấy!"
Bạn học đang lái xe nói chuyện trở nên bất đắc dĩ.
"Cậu muốn đi du lịch thì cứ đi, sao cứ nhất thiết phải kéo tớ theo?"
"Nanami, không phải lúc trước cậu vẫn luôn than vãn 'tăng ca chính là cứt chó!' sao," Haibara Yuu bắt chước giọng điệu của Nanami Kento giống như đúc, lại cười nói: "Đã có thời gian nhàn rỗi thì nghỉ ngơi đi, hơn nữa đi du lịch đông người mới náo nhiệt chứ!"
"... Thật là. Nói trước, chỉ chơi với các cậu nửa tháng, lúc sau tớ có việc bận rồi."
"Ừ ừ, không thành vấn đề."
Hai người cười nói không ngừng, sườn núi trước mặt đã thấp thoáng thấy cổng trường Cao Chuyên.
*
Khăn quàng cổ được mẹ đan hơi dày nặng quá mức làm Yoshino Junpei không thể không kéo nó lỏng ra một chút.
Đi qua đường cây xanh gió lạnh ào ào, đi qua bậc thềm đá trước ký túc xá, hai bóng người phía trước rơi vào tầm mắt, cậu ta dừng bước, giơ tay vẫy gọi.
"Anh Inumaki! Nobara!"
Thiếu nữ tóc màu cam cau mày quay đầu lại, nhìn thấy người gọi thì mặt mày lập tức giãn ra.
"Junpei!"
Nam sinh tóc trắng đứng bên cạnh cô ấy cũng nhìn theo, mắt tim cong lên: "Rong biển!"
Yoshino Junpei bước nhanh hơn, cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Kugisaki Nobara chỉ bậc cầu thang dài trước mắt, than vãn: "Lần nào về trường sau kỳ nghỉ cũng phải khiêng đồ leo núi, quá phiền phức. Cao Chuyên cũng không thiếu tiền, có thể sửa đường trước đi được không."
"Tớ cầm giúp cậu nhé?" Cậu ta lập tức nói.
Kugisaki Nobara xua tay, xách túi đồ lên, nói: "Cảm ơn, tớ cầm được."
Than vãn thì than vãn, lấy thể chất của chú thuật sư còn không đến mức bị đường núi làm khó, cô ấy xách túi đồ nhưng tốc độ hoàn toàn không bị chậm đi, vẫn còn thừa sức lực nói chuyện phiếm.
"Mà này, chúng ta sắp lên năm 4 rồi, Junpei đã nghĩ kỹ sẽ đi thực tập ở đâu chưa?"
Yoshino Junpei nghĩ giây lát rồi trả lời: "Có lẽ là đến đội Hành động Đặc biệt. Mặc dù đây là đội lấy người thường làm chủ lực nhưng đội trưởng các khu vẫn do chú thuật sư đảm nhiệm... Tớ muốn về thành phố Kawasaki, như vậy thuận tiện chăm sóc mẹ hơn."
"Haizz, cái này cũng đúng." Kugisaki Nobara lẩm bẩm: "Hình như mọi người đều quyết định được việc làm rồi..."
Cô ấy điểm danh từng người.
"Yuji và Megumi lên đặc cấp, chỉ nhiệm vụ thôi cũng đủ bận; chị Maki và chị Mai quay về nhà Zenin; anh Panda chắc sẽ đi theo thầy Yaga; anh Okkotsu chuẩn bị kết hôn; chị Nanako và chị Mimiko làm việc ở cao tầng, anh Inumaki, anh tính toán tiếp tục ở lại trường làm thuật sư ạ?"
Inumaki Toge đi ở phía trước quay đầu lại giơ tay ra hiệu: "Cá hồi!"
Kugisaki Nobara bối rối nhăn mày, thở dài nói.
"Tớ thì... Có thể sẽ đến cao tầng, nhưng ở lại trường làm chủ nhiệm cũng ổn. Nghe thầy Geto nói, sinh viên ngày càng nhiều, đang định tách ra mấy lớp khác nhau, cần không ít giáo viên... Haizz, quá nhiều lựa chọn cũng là một loại phiền não!"
Yoshino Junpei cười an ủi.
"Không sao đâu, còn một tháng nữa mà, cứ suy nghĩ từ từ thôi, dù đi đâu thì Nobara nhất định có thể làm rất xuất sắc."
"Đó là đương nhiên, dù sao cũng là tớ mà."
"Cá ngừ sốt mayo."
*****