Thái Cẩn Ngôn vừa chớp mắt có mấy cái đã thấy Triệu Uyển Tâm chạy tới bên cạnh hắn. Bàn tay mềm mại thơm tho của cô túm lấy bàn tay chai sần thô ráp của hắn, siết nhẹ. Thái Cẩn Ngôn ngay lập tức tỉnh táo lại từ trong u uất. Hắn len lén nhìn vợ, căng thẳng quan sát cô. Nhận ra được ánh nhìn và tâm trạng của Thái Cẩn Ngôn, trong lòng Triệu Uyển Tâm vừa tức vừa buồn cười. Cô bĩu môi:
- Anh nhìn gì thế?
- Không... không có gì...
Thái Cẩn Ngôn cuống quýt dời ánh mắt xuống đất. Hắn tập trung toàn bộ giác quan, chuyển cơ mặt về trạng thái vừa đơ vừa lạnh quen thuộc, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta về được chưa?
Triệu Uyển Tâm vẫn bĩu môi, dằn dỗi nói:
- Anh muốn về thì cứ về, cần gì phải hỏi ý của tôi chứ?
Bộ dáng giận dỗi của Trần Triệu Uyển Tâm rất đáng yêu, nhưng Thái Cẩn Ngôn không có tâm trạng để cảm nhận sự đáng yêu đó. Hắn đang lo sốt vó, không hiểu vì sao Triệu Uyển Tâm lại giận, không biết có phải là cô đang giận hắn hay không.
Triệu Uyển Tâm bày ra một dáng vẻ tức giận để cho Thái Cẩn Ngôn một cơ hội dỗ dành vợ. Ấy thế mà tảng băng ngốc của nhà cô không hề phát huy được một chút bản lĩnh chớp thời cơ nào giống như lúc làm ăn, hắn chỉ biết nơm nớp sợ hãi, cun cút đi theo phía sau cô như một chú cún con, à không, như một chú cún to khiến Triệu Uyển Tâm đã tức lại càng thêm tức, đã buồn cười lại càng thêm buồn cười. Cô mím môi nén nhịn, không dám thốt nên lời nào nữa, sợ sẽ không thể giấu được cảm xúc.
Lúc rời khỏi bệnh viện, Triệu Uyển Tâm giả vờ vu vơ hỏi thăm:
- Ban nãy bố của em nói gì với anh thế?
- À, chỉ là vài việc linh tinh thôi.
Thái Cẩn Ngôn ậm à ậm ừ trả lời lấy lệ cho qua. Triệu Uyển Tâm bực tức bĩu môi. Chỉ là vài việc linh tinh thôi sao, lẽ nào đối với Thái Cẩn Ngôn, việc hắn viết sẵn đơn ly hôn rồi ký tên luôn trước như thế chỉ là việc linh tinh thôi sao?
Thật ra ban nãy, khi nghe lời hứa hẹn ba năm của Thái Cẩn Ngôn nói với ông Triệu Chí Hải, trong lòng Triệu Uyển Tâm có chút mừng thầm, và có cả mong đợi. Cô cứ cho rằng, khi Thái Cẩn Ngôn đặt ra một thời hạn như thế, thì trong thời gian tới, hắn nhất định sẽ cố gắng làm cho cô yêu hắn, hoặc ít ra, hắn cũng sẽ bày tỏ tình cảm của hắn dành cho cô. Thế nhưng, một câu trả lời này của Thái Cẩn Ngôn đã khiến Triệu Uyển Tâm phải nghĩ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ở kiếp trước, chắc chắn Thái Cẩn Ngôn cũng đã có lời hẹn ba năm như thế. Dù có thể hắn không nói ra với ông Triệu Chí Hải, nhưng trong lòng của hắn đã mặc định lời hứa với mẹ ruột khi bà ấy đang hấp hối. Thế nhưng, trong suốt ba năm hôn nhân, Thái Cẩn Ngôn không hề để lộ một chút gì cho Triệu Uyển Tâm biết cả.
Dựa vào những hiểu biết về tảng băng ngốc nghếch nào đó ở kiếp trước, Triệu Uyển Tâm hoàn toàn có cơ sở để đoán rằng, ở kiếp này, dù Thái Cẩn Ngôn đã tiết lộ bí mật cho ông Triệu Chí Hải biết, nhưng với tính cách cứng nhắc và lạnh băng của hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ c.ắ.n chặt răng không hé nửa lời với cô. Bỗng nhiên Triệu Uyển Tâm hoang mang, cô không thể xác định về hướng hành động của Thái Cẩn Ngôn. Tuy nhiên, thái độ hiện tại của hắn rõ ràng là đang giấu cô việc đó. Nếu thế thì, khả năng Thái Cẩn Ngôn sẽ ngậm miệng giấu lòng như kiếp trước là rất cao.
Triệu Uyển Tâm không muốn việc đó xảy ra. Ít nhất thì, khi cô đã biết bí mật về thời hạn ba năm kia, cô sẽ không để cho Thái Cẩn Ngôn có cơ hội viết trước đơn ly hôn.
Triệu Uyển Tâm u oán bước lên xe, ngồi trầm ngâm ngẫm nghĩ. Thái Cẩn Ngôn hoang mang và lo sợ ngồi vào ghế tài xế. Lần này hắn cố ý không cài dây an toàn, nhưng Triệu Uyển Tâm không thèm đưa tay sang cài giúp hắn nữa. Cô chỉ lừ mắt, nghiêm giọng:
- Nếu anh không tự chú ý an toàn của bản thân thì tôi sẽ không ngồi xe do anh lái nữa.
Thái Cẩn Ngôn vội vàng dừng xe lại, chụp lấy dây an toàn, cài lại trong vòng một nốt nhạc. Triệu Uyển Tâm mím môi nén cười. Cô vẫn giữ giọng nghiêm nghị, cố ý chen thêm một ít cảm xúc ưu thương buồn bã nói:
- Lúc trước tôi từng xem một quyển truyện, kể về một người đàn ông cưới một cô gái mà anh ta không yêu, sau khi kết hôn, anh ta đã viết sẵn đơn ly hôn và cố ý khiến bản thân gặp tai nạn, để cô vợ kia cảm thấy cô ấy là tai họa của chồng, rồi đồng ý ly hôn với anh ta. Anh cứ không cài dây an toàn như thế, có phải anh cũng muốn làm giống như nhân vật đó không?
- Không, không phải! Anh không...
Thái Cẩn Ngôn nghẹn họng, ảo não. Hắn không thể phủ định rằng hắn cố ý không cài dây an toàn. Tiếng lòng của tảng băng ngốc vang lên ỉu xìu bên tai Triệu Uyển Tâm:
[Mình không có ý muốn làm hại Uyển Tâm hay khiến em ấy tự trách như thế đâu. Mình không có ý gì khác mà, mình chỉ muốn được Uyển Tâm quan tâm như ban nãy mà thôi. Tuy nhiên, đúng là cách làm này của mình không được quang minh chính đại cho lắm. Hừ, Thái Cẩn Ngôn, mày đúng là đồ hèn hạ!]
Triệu Uyển Tâm nhìn nét mặt đơ của chồng, cùng với những tiếng lòng vừa nghe thấy, cô cảm nhận được rất rõ ràng là Thái Cẩn Ngôn đang rầu rĩ. Thuận nước đẩy thuyền, Triệu Uyển Tâm không thèm giải thích hay an ủi Thái Cẩn Ngôn mà nêu ra vấn đề bản thân cô đang quan tâm nhất lúc này:
- Vậy anh có viết sẵn đơn ly hôn với tôi không?
- ...