Câu hỏi của Triệu Uyển Tâm làm Thái Cẩn Ngôn giật mình, nghiến răng, siết chặt vô – lăng. Tiếng lòng của hắn rối loạn hốt hoảng:
[Sao Uyển Tâm lại hỏi mình như vậy? Không lẽ nào Uyển Tâm đã nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và bố… bố của cô ấy ở hành lang bệnh viện lúc nãy rồi? Nhưng Uyển Tâm không phải là người thích nghe lén chuyện của người khác. Mình không được nghĩ xấu cho em ấy như thế.]
Triệu Uyển Tâm mím môi, cảm động. Thì ra Thái Cẩn Ngôn biết rõ là cô không hề có thói xấu thích nghe lén nên ban nãy hắn mới không cảnh giác, không cẩn thận quan sát cánh cửa sau lưng mình khi đang nói chuyện như thế. Hắn quả thật quả rất tin tưởng cô. Vậy mà, cô lại thật sự đã nghe lén hắn nói chuyện, lại còn dùng việc đó để bắt chẹt hắn, hỏi khó hắn. Trong lòng Triệu Uyển Tâm thoáng áy náy.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Triệu Uyển Tâm đã nghĩ lại. Thật ra, Triệu Uyển Tâm đúng là không thích nghe lén chuyện của người khác. Nhưng chuyện mà bố ruột của cô nói với chồng của cô thì chắc chắn không phải là chuyện của “người khác” rồi. Hơn nữa, cô nghe lén như thế cũng là xuất phát từ thiện chí muốn có thể kịp thời ngăn cản khi hai người đàn anh kia nảy sinh mâu thuẫn hoặc xung đột. Không ngờ cô lại nghe được chuyện có liên quan đến mình và đến hạnh phúc hôn nhân nửa đời sau của cô. Thế nên, Triệu Uyển Tâm không còn cảm thấy áy náy nữa, mà còn hạ quyết tâm ngăn cản Thái Cẩn Ngôn viết đơn ly hôn:
- Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận ký vào một tờ đơn ly hôn đã viết sẵn trước như thế đâu. Tôi không ngu ngốc như nhân vật cô vợ trong truyện kia đâu!
Thái Cẩn Ngôn len lén thở phào. Thì ra là Triệu Uyển Tâm đang liên hệ với tình tiết trong truyện. Dù vậy, hắn vẫn không nén nổi tò mò mà hỏi lại:
- Tại sao?
- Anh không cảm thấy việc một người đàn ông viết sẵn đơn ly hôn khi vừa mới cưới vợ là một chuyện x.úc p.hạ.m người vợ rất nặng nề sao? Như thế có khác gì anh ta muốn thể hiện rằng, anh ta vốn không hề yêu thương hay trân trọng người vợ kia, và anh ta có thể vứt bỏ người vợ ấy lúc nào cũng được? Nếu là tôi, tôi sẽ không chấp nhận nổi, tôi sẽ rất buồn, sẽ rất tổn thương, tôi sẽ phát điên lên mất.
- À, ừm.
Thái Cẩn Ngôn ậm à ậm ừ, trong đầu nghiêm túc suy nghĩ lại về kế hoạch viết trước đơn ly hôn của bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những suy nghĩ của Thái Cẩn Ngôn hiện ra rất nhanh và thay đổi cũng rất nhanh khiến Triệu Uyển Tâm suýt nữa thì nghe qua mà không kịp nắm bắt:
[Việc mình viết trước đơn ly hôn sẽ khiến Uyển Tâm đau lòng và khó chịu sao? Điều này có nghĩa gì nhỉ? Em ấy không muốn ly hôn mình, đúng không?]
[Không đâu, Thái Cẩn Ngôn, mày đừng quên, chính mày đã ép buộc Uyển Tâm kết hôn với mày. Em ấy vốn không hề yêu mày.]
[Ban nãy, nghe bố của Uyển Tâm nói như thế, biết đâu chừng, rất có thể, Uyển Tâm đã có cảm tình với một ai đó rồi. Đó có thể là một chàng trai nào đó…]
[Cũng đúng, Uyển Tâm tốt đẹp như thế. Em ấy yêu một chàng trai nào đó cũng đâu có gì lạ. Mà giả sử như Uyển Tâm yêu một người đàn ông nào khác thì… Thái Cẩn Ngôn, mày lấy cái gì để mà so với người ta?]
[Tự nhìn lại mình xem: gương mặt thì khó ưa, tính cách cũng khó ưa, không biết ngọt ngào, lãng mạn, không biết thơ văn nhạc họa, lại còn là kẻ đã từng ép buộc Uyển Tâm, gây khó dễ cho bố của em ấy… Vậy mà bây giờ mày lại còn muốn trở thành kẻ chủ động ly hôn với Uyển Tâm nữa…]
[Khoan đã. Có phải vì vậy mà Uyển Tâm không vui không? Nếu phải ly hôn với mình, thì Uyển Tâm cũng không nên là người bị động. Đúng vậy, nhỉ? Thái Cẩn Ngôn, nếu tính ra thì, mày là kẻ đáng bị vứt đi hơn ai hết. Sao mày lại dám nghĩ đến việc sẽ chủ động ly hôn? Mày làm thế thì có khác gì để cho những kẻ thích thị phi kia càng có cớ để xem thường và chế giễu Uyển Tâm? Thái Cẩn Ngôn, mày đúng là đồ ngu mà!]
[Vậy phải làm thế nào nhỉ? Hay là… mình không viết đơn ly hôn trước nữa mà để cho Uyển Tâm chủ động đề nghị? Nhưng phải làm thế nào để Uyển Tâm chủ động đề nghị?]
[Ha ha ha… Thái Cẩn Ngôn, việc này mà mày còn cần phải nghĩ gì nữa sao? Với cái sự đáng ghét và đáng khinh này của mày, mày chẳng cần làm gì cả, có lẽ chẳng bao lâu nữa Uyển Tâm cũng sẽ chán ghét mày mà thôi. Đến lúc đó thì… cứ để em ấy đưa ra phán quyết vậy.]
Triệu Uyển Tâm nhìn gương mặt đăm chiêu không rõ cảm xúc của chồng, đắc ý nhướng mày. Cô vừa có thể khiến Thái Cẩn Ngôn phải suy nghĩ lại, vừa có thể nhìn gương mặt cứng đơ kia và nghe được tiếng lòng của hắn, từ đó có thể hiểu được cảm xúc và tâm trạng của chồng. Đây đúng là chuyện tốt nhân đôi nha. Chỉ cần Thái Cẩn Ngôn không viết trước đơn ly hôn và luôn chuẩn bị tâm thế ly hôn với cô là được rồi. Còn về việc Triệu Uyển Tâm sẽ phán quyết như thế nào thì… cứ để từ từ mà tính đi vậy.
Khi chiếc xe về đến trước cổng nhà, Thái Cẩn Ngôn đã nghĩ xong và có quyết định. Trường hợp mà Triệu Uyển Tâm liên hệ ban nãy, quả thật đã làm Thái Cẩn Ngôn lo lắng không ít. Thế nhưng lúc Triệu Uyển Tâm bước lên lầu thì Thái Cẩn Ngôn đã nghĩ lại. Hắn cảm thấy, hậu quả khiến cho Triệu Uyển Tâm đau buồn, tổn thương chỉ có thể xảy ra khi người chủ động ly hôn là người đàn ông mà cô yêu thương. Tự nhìn lại bản thân mình, Thái Cẩn Ngôn không có một chút tự tin nào rằng hắn sẽ được cô yêu. Cho nên, việc ly hôn này chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tiêu cực đến cô, mà sẽ như lời của bố cô đã nói, trả lại tự do cho cô đi tìm tình yêu mới.