Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 107: Tuyệt Cảnh Sinh Tử



Chương 105: Tuyệt Cảnh Sinh Tử

Cơn thịnh nộ của Huyết La Ma Tôn, sau khi kế hoạch ngàn năm bị phá hỏng, đã lên đến đỉnh điểm. Hắn ta không nói một lời nào, chỉ giơ một tay lên, ngưng tụ toàn bộ ma khí của một cường giả vượt xa Kim Đan Kỳ.
Bầu trời của Loạn Giới Tiền Tuyến tối sầm lại. Một bàn tay khổng lồ bằng máu và ma khí, một chiêu "Huyết Ma Thần Chưởng", từ trên trời giáng xuống, muốn nghiền nát bốn "con kiến" dám cả gan thách thức hắn ta.
Dưới luồng uy áp kinh hoàng đó, cả bốn người Trần An đều cảm thấy linh hồn mình như muốn bị nghiền nát. Họ biết, đây là đòn tấn công mà họ không thể nào chống đỡ.
Nhưng không một ai lùi bước.
Họ đứng cạnh nhau, vai kề vai, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Lý Tiêu Dao và Lâm Minh Triết đứng ở phía trước, dồn toàn bộ kiếm khí và linh lực vào vũ khí của mình. Lạc Thanh Y ném ra tất cả những lá bùa phòng ngự cuối cùng. H'lin giương cung, nhắm thẳng vào bàn tay ma quỷ, sẵn sàng bắn ra mũi tên cuối cùng.
Còn Trần An, anh đứng ở phía trước nhất, chuẩn bị dùng chính thân thể của mình và viên Non Sông Xã Tắc Đan để làm tấm khiên cuối cùng.
Họ đã sẵn sàng để chết cùng nhau.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc bàn tay ma quỷ sắp sửa đập xuống, một tiếng cười say khướt, có phần lười biếng nhưng lại vang vọng khắp cả đất trời, bỗng nhiên vang lên.
"Ha ha ha! Huyết La, đã mấy ngàn năm không gặp, ngươi vẫn chỉ thích bắt nạt mấy đứa con nít thôi à?"
Một bóng người lôi thôi, lếch thếch, tay cầm bầu rượu, không biết từ lúc nào đã xuất hiện, đứng chắn trước mặt bốn người.
Lão Tửu Quỷ!
Huyết La Ma Tôn sững người lại. Hắn ta nhìn vào bóng người đó, trong đôi mắt đỏ ngầu lần đầu tiên hiện lên một vẻ kinh ngạc, rồi tức giận, và cuối cùng... là một tia sợ hãi.
"Là... là ngươi! Tửu Kiếm Tiên!"
Lão Tửu Quỷ không thèm để ý đến hắn ta. Lão chỉ ngửa cổ tu một ngụm rượu, rồi rút thanh đao cũ kỹ sau lưng ra. Một đường đao vô cùng tùy ý, như một người say đang vung tay múa gậy, chém nhẹ một đường lên trời.
"Túy Đao... Kính Trường Thiên."
Một đường đao khí mỏng manh, nhưng lại trong suốt và sáng như ánh trăng, bay lên. Nó không hề có sát khí, mà chỉ có một vẻ tiêu dao, tự tại.
Nhưng khi nó chạm vào bàn tay Huyết Ma Thần Chưởng khổng lồ, bàn tay đó, vốn có thể san bằng cả một ngọn núi, lại bị cắt ra làm đôi một cách nhẹ nhàng như cắt một miếng đậu hũ. Nó tan biến vào trong không khí, không để lại một dấu vết.
Một đường đao, đã phá tan tuyệt chiêu của một Ma Tôn.