Chương 107: Ngày Trở Về
Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày đạo quân tiên phong trở về từ Loạn Giới Tiền Tuyến.
Tin tức về chiến thắng vĩ đại và mối họa từ Ma Giới đã được Tiên Minh công bố một cách có kiểm soát, tạo ra một làn sóng chấn động nhưng cũng đồng thời thổi bùng lên một tinh thần đoàn kết chưa từng có trong cả nước. Dưới sự lãnh đạo của Minh chủ Trần An và hội đồng trưởng lão, một trật tự mới, ổn định và vững chắc, đang dần được thiết lập.
Sau khi mọi việc đã đi vào quỹ đạo, Trần An, vị Minh chủ được vạn người kính ngưỡng, cuối cùng cũng đã có một ngày nghỉ cho riêng mình.
Anh không ngự khí phi hành. Anh chỉ mặc một bộ đồ bình thường, đi một chiếc xe máy cũ, chạy trên con đường quen thuộc từ khu vực Thất Sơn về lại thành phố Long Xuyên, rồi vòng về ngôi nhà ở ngoại ô Châu Đốc.
Quê hương anh đã thay đổi. Những bức tường phòng thủ tạm bợ đã được dựng lên ở các làng xã. Thỉnh thoảng lại có những đội dân quân, trong đó có cả những người tu luyện cấp thấp, đi tuần tra. Nhưng không khí không hề căng thẳng, mà lại tràn đầy một sức sống mới. Linh khí hồi phục, đã khiến cho những cánh đồng lúa trở nên xanh tốt hơn, những vườn cây ăn trái trĩu quả hơn.
Cuối cùng, anh cũng về đến nhà.
Nhìn thấy bóng dáng ba mẹ đang lụi cụi ngoài sân, mọi thân phận, mọi gánh nặng của vị Minh chủ trong anh dường như tan biến hết. Anh chỉ còn là một đứa con đi xa trở về.
Cuộc đoàn tụ diễn ra trong nước mắt và niềm vui.
Tối đó, bên mâm cơm gia đình, Trần An biết anh không thể giấu mãi được nữa. Anh không kể về Ma Giới, không nói về những trận chiến hủy thiên diệt địa. Anh chỉ nói một cách đơn giản.
"Ba má à, thế giới đã thay đổi rồi. Con đã may mắn, có được một chút cơ duyên, thức tỉnh được những khả năng đặc biệt."
Anh nhẹ nhàng dùng một chút Mộc linh khí, khiến cho chậu mai trong góc nhà, vốn đã qua mùa Tết từ lâu, lại một lần nữa nở ra những bông hoa vàng rực rỡ.
Ba mẹ anh sững sờ, rồi lại nhìn anh với ánh mắt vừa thương yêu, vừa lo lắng.
"Công việc của con bây giờ," anh nói tiếp, "là làm việc cho một tổ chức đặc biệt của đất nước, gọi là Tiên Minh, để bảo vệ sự an toàn cho mọi người."
Anh nắm lấy tay ba mẹ. "Con đã có một nơi ở mới, rất an toàn, ở trong khu vực được bảo vệ của Thất Sơn. Con về đây, là để đón ba má, đến ở cùng con. Từ nay về sau, con sẽ đích thân bảo vệ cho ba má."
Lời hứa lúc rời đi, cuối cùng cũng đã thực hiện được. Giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má của mẹ anh. Gánh nặng lớn nhất trong lòng Trần An, cuối cùng cũng đã được đặt xuống.