Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 115: Đêm Trung Thu



Chương 113: Đêm Trung Thu

Đêm Trung Thu.
Bên ngoài, khắp nơi trên đất nước, là không khí của một trong những ngày lễ truyền thống ấm cúng nhất. Ánh đèn lồng, tiếng trống múa lân, tiếng trẻ em rước đèn phá cỗ. Ánh trăng rằm tháng Tám tròn và sáng nhất trong năm.
Nhưng trong thung lũng hẻo lánh ở Hoa Lư, không khí lại vô cùng tĩnh lặng và trang nghiêm.
Trần An vẫn ngồi tĩnh tọa trước cửa hang động bằng đá. Đúng vào lúc nửa đêm, khi ánh trăng chiếu rọi thẳng vào cửa hang, một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra.
Những ký tự cổ xưa, vốn vô hình, bỗng nhiên hiện lên trên vách đá, phát ra một thứ ánh sáng màu bạc dịu nhẹ của ánh trăng. Lớp kết giới vô hình từ từ tan biến. Cửa hang đá không hề mở ra, mà nó tan ra như một màn sương, để lộ một vòng xoáy không gian lấp lánh như ánh sao.
Cổng đã mở.
Không một chút do dự, Trần An đứng dậy, bước vào bên trong.
Sau một cảm giác choáng váng ngắn ngủi, anh mở mắt ra. Anh không ở trong một hang động. Anh đang đứng giữa một sân rồng rộng lớn, trước một cung điện nguy nga, cổ kính. Xung quanh anh, là những binh lính mặc áo giáp của thời nhà Đinh, tất cả đều là những anh linh, đang nhìn anh với ánh mắt trang nghiêm.
Một vị thái giám anh linh bước ra, cúi đầu. "Bệ hạ đã chờ ngài."
Trần An được dẫn vào trong đại điện. Ngồi trên ngai vàng, là một bóng người uy nghiêm không thể tả. Ông mặc hoàng bào, đầu đội mũ bình thiên, khí thế của một bậc đế vương khai quốc tỏa ra, không phải là uy áp của tu vi, mà là uy áp của chân mệnh thiên tử.
"Trẫm, Đại Thắng Minh Hoàng Đế, Đinh Bộ Lĩnh."
Giọng nói của vị vua vang vọng, mang theo tiếng vọng của lịch sử. Vị vua sáng lập nhà nước Đại Cồ Việt, người đã có công dẹp loạn mười hai sứ quân, thống nhất đất nước.
"Ngươi có trong mình khí tức của non sông," hồn của vua Đinh nói, đôi mắt của ngài dường như nhìn thấu cả quá khứ và tương lai. "Nhưng muốn có được sự công nhận của long mạch này, ngươi phải chứng minh mình có đủ tư cách để gánh vác nó. Ngươi phải chứng minh, mình có cái chí của một bậc đế vương thống nhất thiên hạ."
Vừa dứt lời, cả cung điện và thế giới xung quanh Trần An tan biến. Anh thấy mình đang đứng trên một chiến trường hỗn loạn, mặc một bộ áo giáp, tay cầm một thanh kiếm, và phía sau là một đội quân vài trăm người ô hợp, đói khổ.
Cuộc thử thách đã bắt đầu.