Chương 114: Ván Cờ Dẹp Loạn Thập Nhị Sứ Quân
Một giọng nói uy nghiêm của vua Đinh vang lên trong đầu Trần An. "Đây là ván cờ dẹp loạn Thập Nhị Sứ Quân. Ngươi, sẽ là 'ta' của ngày xưa. Ngươi không được dùng pháp thuật vượt quá giới hạn của người thường. Hãy dùng chính mưu trí và cái tâm của một người lãnh đạo để thống nhất lại mảnh đất này."
Trần An nhìn vào đội quân rệu rã của mình, rồi nhìn ra mười hai thế lực sứ quân hùng mạnh đang chia cắt đất nước, gây ra cảnh binh đao khói lửa. Anh hiểu ra, đây không phải là một bài kiểm tra về sức mạnh, mà là một bài kiểm tra về trí tuệ và nhân tâm.
Anh không vội vàng xuất quân. Anh làm việc đầu tiên, là chia sẻ chính phần lương thực của mình cho binh lính, cùng ăn, cùng ở với họ. Anh dùng những kiến thức của mình để dạy họ cách trồng trọt tốt hơn, cách rèn vũ khí sắc bén hơn. Anh đã biến một đội quân ô hợp thành một đội quân có kỷ luật, có mục tiêu, có tình anh em.
Rồi, anh bắt đầu cuộc chiến.
Anh không đối đầu trực diện. Anh dùng kế "liên hoành", kết giao với những sứ quân ở xa, để cô lập những sứ quân ở gần. Anh dùng kế "dương đông kích tây", thu hút sự chú ý của địch ở một nơi, rồi bất ngờ đánh chiếm kho lương của chúng ở một nơi khác.
Trong một trận chiến quan trọng, đối mặt với một vị sứ quân có đội quân đông gấp ba lần, anh không hề tấn công. Anh cho người đi khơi thông một con đê cũ, dẫn nước về tưới cho những cánh đồng đã chết khô của người dân trong vùng của sứ quân đó. Hành động này đã khiến cho người dân và binh lính của phe địch cảm động, tự mình mở cổng thành đầu hàng.
Anh không chinh phục bằng vũ lực. Anh chinh phục bằng nhân tâm.
Dần dần, mười hai sứ quân, người thì bị đánh bại bởi mưu trí, người thì tự nguyện quy hàng trước tấm lòng vì dân vì nước của anh. Cuối cùng, cả giang sơn đã được thu về một mối.
Khi lá cờ thống nhất được cắm lên, cả thế giới ảo ảnh tan biến.
Trần An trở lại trong đại điện, vẫn đứng trước mặt vua Đinh.
Vị hoàng đế khai quốc gật đầu, trong mắt là sự hài lòng tuyệt đối. "Ngươi không chỉ có sức mạnh, ngươi còn có cái tâm của một người bảo vệ, một người lãnh đạo. Ngươi đã đỗ."
Từ trên ngai vàng, một con rồng vàng khổng lồ, được tạo thành từ luồng Nam thiên chính khí tinh thuần nhất, bay ra. Nó gầm lên một tiếng rồi lao vào, hòa làm một với cơ thể của Trần An.
Viên Non Sông Xã Tắc Đan của anh hấp thụ toàn bộ luồng chính khí này, trở nên hoàn mỹ, tỏa ra một luồng khí tức của bậc đế vương.
Long mạch thứ hai của đất Việt, đã hoàn toàn công nhận anh.