Chương 126: Di Sản Của Tiên Tộc
Ở bên ngoài, Trần An đã bắt đầu thấm mệt. Anh đã phải dùng đến cả ảo ảnh của Cửu Long và thành Hoa Lư để cầm chân đội quân khôi lỗi. Anh biết, mình không thể trụ được lâu nữa.
Trên đỉnh tháp, trận chiến cuối cùng cũng nổ ra.
Con Thủ Vệ Khôi Lỗi vô cùng mạnh mẽ, mỗi một đao chém ra đều mang theo sức mạnh của Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong. Ba cô gái, không ai dám đối đầu trực diện.
"Phải phối hợp!" Lạc Thanh Y hét lớn.
Cô ném ra những lá bùa, tạo thành một Thất Tinh Khốn Ma Trận, tạm thời làm chậm sự di chuyển của con khôi lỗi.
H'lin chớp lấy thời cơ, liên tục bắn ra những mũi tên, không nhằm vào thân thể, mà nhằm vào các khớp nối trên người nó, khiến cho hành động của nó càng thêm trì trệ.
Con khôi lỗi gầm lên, vung đao chém tan trận pháp. Nhưng đúng lúc đó, Elaria, người yếu nhất về sức chiến đấu, lại làm một việc không ai ngờ tới.
Cô không tấn công. Cô đứng trước mặt con khôi lỗi, hai tay chắp lại, bắt đầu hát. Cô hát một bài hát ru cổ xưa của Tinh Linh Tộc, một bài hát mang theo nỗi buồn và sự an ủi.
Luồng oán khí và sát khí trên người con Thủ Vệ Khôi Lỗi, vốn được tạo ra từ linh hồn của một vị tướng quân Tiên Tộc đã chết, khi nghe thấy bài hát này, bỗng nhiên khựng lại. Đôi mắt màu xanh lam lạnh lẽo của nó, lần đầu tiên, ánh lên một tia dao động.
"CHÍNH LÀ LÚC NÀY!" Lạc Thanh Y hét lên.
Cô không tấn công con khôi lỗi. Cô và H'lin cùng nhau dồn toàn bộ linh lực, tấn công thẳng vào viên Nguyệt Hồn Tinh trên bệ đá.
"CHOANG!"
Viên tinh thạch vỡ tan thành từng mảnh.
Ngay lập tức, tất cả những con khôi lỗi trên quảng trường bên ngoài, bao gồm cả con Thủ Vệ Khôi Lỗi, đồng loạt ngừng lại. Ánh sáng trong mắt chúng tắt đi. Chúng lại trở về thành những bức tượng ngọc thạch vô tri.
Họ đã thành công.
Trần An thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, mồ hôi ướt đẫm.
Khi ba cô gái quay trở lại, họ thấy trên cái bệ pha lê nơi đặt viên Nguyệt Hồn Tinh, sau khi nó vỡ ra, đã để lại một vật.
Đó không phải là thần binh hay công pháp. Đó là một chiếc hộp gấm nhỏ.
Lạc Thanh Y cẩn thận mở ra. Bên trong, chỉ có một chiếc lá cây màu vàng kim, trên đó có một dòng chữ cổ của Tiên Tộc, được viết bằng chính sinh mệnh lực.
Elaria nhìn vào, rồi dịch lại cho mọi người, giọng nói đầy xúc động.
"Hỡi những người đến từ tương lai. Nếu các vị đọc được những dòng này, chứng tỏ thế giới của chúng ta đã thất bại. Nhưng hy vọng vẫn chưa bao giờ tắt. Đây là một chiếc lá của Thế Giới Thụ, nó sẽ dẫn các vị đến nơi cất giấu di sản cuối cùng của chúng ta. Hãy dùng nó, để thắp lại ngọn lửa của sự sống."
Một di sản, một lời nhắn gửi vượt qua cả vạn năm. Cuộc hành trình của họ, vẫn chưa kết thúc.