Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 29: Vấn Tâm Thạch



Chương 29: Vấn Tâm Thạch

Khi Trần An dùng Đạo của mình để thu phục dòng sông, con đường đến bệ đá trung tâm đã rộng mở. Cả hai không chút do dự, cùng nhau tiến lên.
Nhưng khi chân của họ vừa đặt lên bậc thềm đầu tiên của bệ đá, một luồng ánh sáng xanh biếc bao trùm lấy cả hai. Cảnh vật xung quanh biến mất, mỗi người bị kéo vào một không gian ảo ảnh của riêng mình.
Đây là thử thách cuối cùng của động phủ: Vấn Tâm Thạch. Nó sẽ tạo ra một giấc mộng dựa trên khát khao lớn nhất trong lòng mỗi người, để thử thách tâm cảnh và ý chí của họ.
Trong ảo mộng của mình, Lâm Minh Triết thấy mình đang đứng trên một võ đài khổng lồ trên đỉnh Thái Sơn. Hắn ta tìm được một bộ kiếm phổ vô địch, tu luyện thành công "Vô Thượng Kiếm Đạo". Hắn dễ dàng đánh bại tất cả các thiên tài của các môn phái khác, và cuối cùng, hắn đánh bại cả Trần An trong một trận quyết đấu kinh thiên động địa.
Hắn đứng trên đỉnh cao nhất, được vạn người tung hô là "Thiên hạ Đệ nhất Kiếm tu".
Nhưng khi đứng trên đỉnh vinh quang đó, nhìn xuống những đối thủ đã bị mình đánh bại, hắn lại không cảm thấy vui sướng, mà là một sự trống rỗng, cô độc. Hắn nhận ra, thứ hắn thực sự muốn không phải là danh hiệu đệ nhất, mà là một đối thủ xứng tầm, một người bạn có thể cùng mình luận kiếm, cùng mình tiến bộ. Vinh quang không có người chia sẻ, chỉ là sự cô đơn.
"Đây không phải là Đạo của ta!" Hắn gầm lên một tiếng, kiếm ý sắc bén từ trong lòng bùng phát, chém tan cả giấc mộng hư ảo.
Trong khi đó, Trần An lại thấy mình đã trở về ngôi nhà xưa ở Châu Đốc. Ba mẹ anh vẫn còn trẻ khỏe. "Đêm Trừ Tịch" chưa bao giờ xảy ra. Thế giới vẫn yên bình. Anh không có tu vi, không có sức mạnh, chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, mỗi ngày đi làm rồi về ăn bữa cơm mẹ nấu.
Đó là một cuộc sống mà anh hằng mơ ước. Anh có thể ở bên cạnh chăm sóc cho ba mẹ, sống một cuộc đời bình dị, không phải lo đến yêu ma hay tranh đấu.
Ảo ảnh này quá mức chân thật, quá mức ngọt ngào. Anh chìm đắm trong đó, gần như đã quên đi thực tại.
Nhưng rồi, trong thâm tâm, anh lại nhớ đến những người dân tị nạn trên quốc lộ, nhớ đến vị sư phụ của Trần Võ đã trọng thương, nhớ đến vị Đô đốc già kiên cường trấn giữ biển khơi. Anh nhớ đến lời dặn của vị Thủy Long Chân Nhân, về trách nhiệm của người có được cơ duyên.
Anh thở dài một tiếng, có chút luyến tiếc, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
"An lành là quý," anh tự nhủ. "Nhưng an lành do chính tay mình tạo ra và bảo vệ, còn quý hơn."
Anh chấp nhận thực tại, và giấc mộng bình yên đó cũng từ từ tan biến.
Cả hai người cùng lúc mở mắt, thấy mình vẫn đang đứng trên bệ đá. Ánh sáng xanh biếc đã biến mất. Một giọng nói cổ xưa, xa xăm vang vọng trong hang động:
"Tâm cảnh vững vàng, ý chí kiên định... Xứng đáng nhận lấy di sản của ta."
Thử thách cuối cùng, cả hai đều đã vượt qua.