Chương 30: Di Sản Của Thủy Long Chân Nhân
Trên bệ đá, một bộ hài cốt bằng ngọc thạch màu xanh biếc, vẫn đang ngồi trong tư thế tọa thiền, hiện ra. Toàn thân bộ hài cốt tỏa ra một luồng linh khí vô cùng mạnh mẽ. Trong tay của bộ hài cốt, là một chiếc thẻ bài bằng ngọc và một cây tam tiêm kích có hình rồng uốn lượn.
Trần An bước lên. Anh là người thừa kế của Long Xà Thủy Kinh, nên được sự công nhận của động phủ. Chiếc thẻ bài bằng ngọc ghi lại toàn bộ công pháp hoàn chỉnh và cây tam tiêm kích, "Phi Long Tam Tiêm Kích", tự động bay vào tay anh.
Di sản của Thủy Long Chân Nhân, cuối cùng cũng đã có chủ.
Đúng lúc này, cả hang động bắt đầu rung chuyển. Tiên phủ sắp đóng lại.
Trần An nhìn bộ hài cốt bằng ngọc của vị chân nhân, rồi lại nhìn sang Lâm Minh Triết. Hắn ta đứng một bên, ánh mắt có chút thất vọng, nhưng lại không có sự đố kỵ, chỉ im lặng chấp nhận kết quả.
Trần An mỉm cười. Anh dùng linh lực, cẩn thận tách ra xương sống của bộ hài cốt. Khúc xương sống này dài như một thanh trường kiếm, vừa dẻo dai lại vừa cứng rắn, toàn thân trong suốt như ngọc, ẩn chứa một luồng long khí và thủy khí vô cùng sắc bén.
Anh ném nó cho Lâm Minh Triết.
"Lâm huynh," anh nói. "Ta có được cơ duyên, là nhờ huynh đã cùng ta phá trận. Món này, thuộc tính vừa âm hàn lại vừa sắc bén, rất hợp với kiếm pháp của huynh. Coi như là quà tạ lễ."
Lâm Minh Triết giật mình, vội vàng đỡ lấy khúc xương sống. Cảm nhận được luồng sức mạnh kinh người bên trong, hắn ta vô cùng chấn động. Hắn không ngờ Trần An lại hào phóng đến như vậy. Món quà này, giá trị không hề thua kém cây tam tiêm kích kia.
Sự kiêu ngạo cuối cùng trong lòng hắn ta đã hoàn toàn bị đập tan, thay vào đó là một sự nể phục và cảm kích thực sự.
"Đa tạ." Lâm Minh Triết nhìn Trần An, lần đầu tiên cúi đầu một cách chân thành. "Món nợ này, Lâm Minh Triết ta ghi lòng tạc dạ."
Họ không nói thêm gì nữa, vội vàng chạy ra khỏi hang động, ngay trước khi cánh cửa đá đóng sầm lại.
Khi ánh mặt trời chiếu rọi lên người, họ không còn là hai đối thủ cạnh tranh nữa, mà đã trở thành những người bằng hữu có thể tin tưởng, những người sẽ cùng nhau đối mặt với thế giới đầy biến động ngoài kia.
Hành trình ở Thất Sơn đã kết thúc một cách viên mãn. Một con đường mới, rộng lớn hơn, đang mở ra trước mắt họ.