Chương 55: Giai Thoại Về Long Mộ
Trần An ở lại làng chài nhỏ, sống như một người dân bình thường. Để lấy lòng tin của ông lão vá lưới, anh đã biếu ông một ít gạo và thịt khô, những thứ vô cùng quý giá trong thời buổi này. Cảm động trước tấm lòng của chàng trai trẻ, ông lão đã kể cho anh nghe một giai thoại mà đời đời ngư dân ở vùng này vẫn truyền lại.
Ông nói, ngày xửa ngày xưa, khi trời đất còn gần nhau, vùng biển này đã bị một con Hắc Xà khổng lồ từ biển sâu chiếm giữ, gây ra sóng thần, nhấn chìm tàu bè. Đúng lúc đó, một con Bạch Long thần thánh từ trên trời đã giáng xuống, giao chiến với con Hắc Xà để bảo vệ người dân.
Trận chiến kéo dài bảy ngày bảy đêm, trời đất tối tăm, biển cả sôi trào. Cuối cùng, cả hai con thần thú đều dùng đến sức lực cuối cùng, đồng quy vu tận.
"Thân xác của Bạch Long và Hắc Xà," ông lão nói, giọng đầy kính sợ, "đã chìm xuống đáy biển, tạo thành một vùng xoáy năng lượng. Người đời sau gọi nơi đó là Long Mộ. Đó là mộ của rồng, nhưng cũng là nơi phong ấn con rắn."
Ông còn nói thêm, cứ vài chục năm một lần, vào ngày mà long khí của cả Vịnh Hạ Long lên đến cực điểm, cơn bão sương mù sẽ tạm thời tan đi, để lộ ra con đường đi vào bên trong.
Trần An nghe xong, trong lòng đã hiểu ra nhiều điều. Anh quyết định ở lại, chờ đợi thời cơ.
Anh dùng những ngày tiếp theo để quan sát các thế lực tu luyện đang đóng quân quanh vịnh. Bắc Cực Cung lạnh lùng, cao ngạo, chiếm một hòn đảo riêng. Các môn phái khác thì liên tục có những va chạm nhỏ, tranh giành địa bàn. Không khí vô cùng căng thẳng.
Rồi, cái ngày đó cũng đến.
Một buổi sáng, cơn bão sương mù đang gầm thét bỗng nhiên lặng đi. Sấm sét biến mất, và làn sương đen kịt từ từ tan ra, để lộ một con đường biển uốn lượn, quanh co, dẫn vào trung tâm của vùng xoáy.
Cánh cửa vào Long Mộ đã mở.
Ngay lập tức, cả khu vực như một cái tổ ong bị chọc phải.
"Xông vào!"
Hàng chục, hàng trăm tu sĩ từ các môn phái, người thì ngự kiếm phi hành, người thì cưỡi trên những con yêu thú biết bay, đồng loạt lao về phía con đường biển vừa mở ra. Họ không chỉ đi, mà còn tấn công lẫn nhau trên đường, tranh giành để trở thành người đầu tiên vào được bên trong.
Cả một vùng trời náo loạn.
Đứng trên một bãi biển vắng vẻ, nhìn cảnh tượng đó, Trần An chỉ mỉm cười. Anh không hề vội vã.