Chương 58: Người Thừa Kế Của Bạch Long
Khi Trần An đến gần bộ xương rồng khổng lồ, anh cảm nhận được một luồng thánh khí vô cùng uy nghiêm, hiền hòa, hoàn toàn trái ngược với ma khí của Xà Tướng.
Anh chắp tay, cúi đầu một cách kính cẩn. "Vãn bối Trần An, vô tình đi vào chốn này, không có ý mạo phạm đến sự yên nghỉ của Long Thần. Chỉ mong có thể tìm được một con đường hóa giải đại nạn."
Anh nói bằng tất cả sự chân thành của mình.
Dường như để đáp lại, viên Long Châu màu trắng trên bộ xương rồng bỗng tỏa sáng rực rỡ. Một luồng sáng bay ra, ngưng tụ lại thành một bóng người mờ ảo.
Đó không phải là một chiến tướng, mà là một ông lão mặc áo bào trắng, râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền từ, phúc hậu, mang theo khí chất của một vị thần tiên. Đây chính là Long Hồn, là linh hồn của con Bạch Long.
"Hậu sinh," Long Hồn mỉm cười, giọng nói ấm áp như gió xuân. "Ta đã chờ đợi một người như cậu rất lâu rồi."
Ông lão nhìn vào khúc Thần Mộc trên ngực Trần An. "Khí tức của Thần Mộc, linh căn của Hỗn Độn, và một trái tim không bị lòng tham che mờ. Cậu chính là người được chọn."
Long Hồn kể lại, ngài và Hắc Xà vốn là hai sinh vật được sinh ra từ sự cân bằng của trời đất, một chính một tà. Nhưng Hắc Xà đã bị ma khí xâm chiếm, muốn hủy diệt thế giới. Ngài buộc phải giao chiến, và cuối cùng đã chọn cách đồng quy vu tận để phong ấn nó lại.
"Nhưng oán niệm của nó quá lớn, đã tạo ra tên Xà Tướng kia, và sớm muộn gì cũng sẽ tái sinh," Long Hồn nói, giọng có chút mệt mỏi. "Ta đã dùng hết sức lực cuối cùng để tạo ra một cơ duyên. Chỉ có người nào có thể dung hợp được với Long Châu của ta, kế thừa sức mạnh của ta, mới có thể một lần nữa, tịnh hóa và phong ấn hoàn toàn Hắc Xà."
Ông nhìn thẳng vào mắt Trần An. "Cậu có bằng lòng, gánh vác lấy trách nhiệm này không?"
Đây là một câu hỏi tương tự như ở Đồng Đế Sơn. Nhưng lần này, Trần An không còn do dự nữa. Anh đã hiểu ra con đường của mình.
"Vãn bối xin nguyện ý."
"Tốt lắm." Long Hồn hài lòng gật đầu.
Viên Long Châu màu trắng từ từ bay đến, hòa vào mi tâm của Trần An.
Một luồng sức mạnh của chính đạo, của sấm sét, của mây trời, của loài rồng thần thánh, ồ ạt chảy vào cơ thể anh. Luồng sức mạnh này không xung đột với sức mạnh Thủy Mộc Thổ của anh, mà lại dung hợp một cách hoàn hảo.
Hỗn Độn Thủy Mộc Thổ Linh Căn của anh, một lần nữa biến đổi, trở thành một thứ còn cao cấp hơn.
Ngũ Hành Hỗn Độn Linh Thể!
Tu vi của anh tăng vọt, từ Trúc Cơ Kỳ sơ kỳ, trực tiếp đột phá lên Trúc Cơ Kỳ trung kỳ đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là đến hậu kỳ.
Khi anh mở mắt ra, Long Hồn đã biến mất. Anh đã trở thành người thừa kế của Bạch Long.
Anh quay lại nhìn chiến trường hỗn loạn. Vị Xà Tướng đã đánh cho các môn phái tan tác.
Trần An cầm cây Phi Long Tam Tiêm Kích lên. Ánh mắt anh không còn sự hiền hòa nữa, mà là sự uy nghiêm của một vị thần tướng.
"Đã đến lúc... thực thi công lý rồi."