Long Mạch Thức Tỉnh

Chương 57: Cuộc Hỗn Chiến Đoạt Bảo



Chương 57: Cuộc Hỗn Chiến Đoạt Bảo

Vị Xà Tướng mặc giáp vảy rắn, tay cầm trường thương, đứng sừng sững giữa không trung. Hắn ta không có thân thể thực, mà được tạo thành từ ma khí và oán niệm của con Hắc Xà. Đôi mắt của hắn ta đỏ ngầu, quét một vòng qua tất cả những kẻ tu luyện đang có mặt, giọng nói khàn đặc, mang theo sự tức giận của ngàn năm:
"Kẻ nào... dám xâm phạm nơi yên nghỉ của chủ nhân ta?"
Không một ai trả lời. Tất cả đều bị khí thế của vị Xà Tướng này làm cho chấn động. Hắn ta có tu vi ít nhất cũng phải là Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong, thậm chí còn hơn.
Nhưng lòng tham nhanh chóng lấn át sự sợ hãi. Vị trưởng lão của Bắc Cực Cung là người đầu tiên ra tay.
"Chỉ là một oan hồn! Mọi người cùng lên, giết nó, bảo vật sẽ là của chúng ta!"
Bà ta hét lớn, vung tay tạo ra một thanh băng kiếm khổng lồ, chém về phía Xà Tướng.
Hành động của bà ta như một hiệu lệnh. Tất cả các môn phái khác cũng đồng loạt tấn công. Hàng chục luồng kiếm khí, pháp thuật đủ màu sắc, đồng loạt bay về phía vị oan hồn canh mộ.
Đối mặt với cuộc tấn công của hàng chục cao thủ, Xà Tướng chỉ hừ lạnh một tiếng. Hắn ta vung cây trường thương trong tay, tạo thành một vòng xoáy ma khí màu đen.
"Hắc Xà Loạn Vũ!"
Vòng xoáy ma khí dễ dàng đánh tan tất cả các đòn tấn công. Rồi, từ trong đó, vô số những con rắn độc bằng ma khí bay ra, lao về phía các tu sĩ.
Một cuộc hỗn chiến kinh hoàng nổ ra.
Các môn phái vừa phải chống đỡ những con rắn ma, lại vừa phải đề phòng lẫn nhau. Kẻ thì muốn giết Xà Tướng, kẻ lại muốn nhân lúc hỗn loạn mà bay đến cướp lấy Long Châu và Xà Đan. Cả không gian Long Mộ trở nên vô cùng hỗn loạn.
Giữa sự hỗn loạn đó, Trần An vẫn giữ được sự bình tĩnh. Anh không tham gia vào cuộc chiến. Anh đã nhận ra một điều kỳ lạ.
Vị Xà Tướng này, tuy mạnh mẽ, nhưng dường như chỉ tập trung tấn công những kẻ có ý đồ với viên Xà Đan màu đen. Còn những ai có ý định đến gần viên Long Châu màu trắng, hắn ta lại không hề để ý.
"Hắn ta... không phải là người canh giữ của cả ngôi mộ," Trần An lẩm bẩm. "Hắn chỉ là người canh giữ di sản của Hắc Xà."
Anh nhìn về phía bộ xương của con Bạch Long. Nếu Hắc Xà có một oan hồn canh giữ, thì Bạch Long, một con thần thú của chính đạo, chắc chắn cũng sẽ có một thứ gì đó tương tự.
Anh quyết định đặt cược.
Thay vì lao vào cuộc chiến vô nghĩa, anh vận khởi Thủy Độn, một lần nữa ẩn mình vào trong không khí ẩm ướt, lặng lẽ bay về phía bộ xương của con Bạch Long.