Chương 97: Hành Trình Xuyên Qua Vùng Đất Chết
Bốn người trong đội biệt kích, sau khi rời khỏi Trấn Ma Thành, đã hoàn toàn tiến vào lãnh địa của ma quỷ.
Bầu trời nơi đây vĩnh viễn có một màu đỏ như máu. Mặt đất khô cằn, nứt nẻ, thỉnh thoảng lại có những cơn gió mang theo tiếng gào thét của những oan hồn từ chiến trường cổ đại. Ma khí nồng đậm đến mức có thể ăn mòn cả linh lực của người tu luyện.
Nhưng đội quân bốn người này, lại di chuyển một cách vô cùng hiệu quả.
H'lin, với kinh nghiệm của một người con núi rừng, đi ở phía trước. Cô không cần nhìn bản đồ, chỉ cần nhìn vào những vết sẹo trên mặt đất, nhìn hướng gió, là có thể tìm ra con đường an toàn nhất, tránh được những khu vực có ma khí hội tụ mạnh nhất.
Lạc Thanh Y đi ở phía sau, thỉnh thoảng lại ném ra một vài lá bùa, tạo thành một trận pháp ẩn tức đơn giản, che giấu hoàn toàn hành tung của cả đội. Mỗi khi họ đi qua một khu vực nguy hiểm, cô lại là người cảnh báo và đưa ra phương án phòng bị.
Còn Elaria, cô không cần làm gì cả. Cô chỉ cần nhắm mắt lại. Với sự kết nối đặc biệt của một vật tế, cô có thể cảm nhận được vị trí của Huyết Tế Ma Môn một cách vô cùng rõ ràng. Cô chính là "con mắt", là la bàn sống của cả đội.
"Hướng Tây Bắc," cô thì thầm. "Ta cảm nhận được sự ghê tởm của tế đàn. Rất xa, nhưng đó là hướng đi."
Trần An đi ở giữa, đóng vai trò là người bảo vệ, là chỗ dựa vững chắc cho cả đội. Khi họ gặp phải một đàn Hủ Thực Nha bị ma hóa, không thể tránh né, anh đã ra tay. Anh không tạo ra Thủy Long kinh thiên động địa. Anh chỉ lặng lẽ dùng Long Xà Thủy Kinh, ngưng tụ hơi nước trong không khí, tạo thành một màn sương mù dày đặc, trong đó có pha một chút thánh khí của Long Châu. Đàn quạ ma quỷ, vốn là sinh vật của oán khí, khi gặp phải luồng khí tức thuần khiết này, liền sợ hãi kêu lên rồi bay đi tán loạn.
Một màn xử lý nhẹ nhàng, hiệu quả, không gây ra một tiếng động lớn, khiến cho ba người đồng đội phải nhìn anh với ánh mắt càng thêm nể phục.
Họ cứ di chuyển như vậy suốt ba ngày. Vượt qua những khe núi đầy rẫy không gian chi nhận, đi qua những khu rừng cây đã chết khô, họ đã tiến sâu vào trong Loạn Giới Tiền Tuyến.
Cuối cùng, Elaria bỗng mở mắt ra. "Đến rồi..." cô thì thầm, giọng nói có chút run rẩy. "Ở phía trước ngọn núi kia."
Cả đội ẩn mình sau một tảng đá lớn, nhìn về phía trước. Một dãy núi đen kịt, lởm chởm như răng quỷ, hiện ra. Và từ phía sau dãy núi đó, một cột sáng màu đỏ máu, to lớn dị thường, bắn thẳng lên tận trời cao.
Đó chính là nơi đặt phong ấn cổ đại. Là tổng bộ của quân đoàn Ma Giới.