Lòng Say Đắm Sư Tôn

Chương 11



Rèn luyện chẳng qua chỉ là cơ hội để các đệ tử không có tài nguyên ra ngoài tìm kiếm tài nguyên. Một người được sư tôn nâng niu trong lòng bàn tay như Tiểu sư đệ, căn bản không cần phải xuống núi rèn luyện, cũng có thể thuận lợi thăng cấp tu vi.

Khóe miệng Tiểu sư đệ trĩu xuống vì không vui: "Sư huynh, lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ huynh không nhớ đệ sao? Tại sao vừa gặp mặt, huynh đã hỏi đệ một câu lạnh lùng như vậy?"

Ta không thể nói lại đệ ấy, cũng không thể thay đổi lựa chọn của đệ ấy, cuối cùng đành không nói gì nữa.

Tiểu sư đệ dường như hoàn toàn không để ý đến sự hờ hững của ta, đệ ấy cứ khư khư ở bên cạnh ta, líu lo không ngừng, khiến Tiêu Trạch muốn nói chuyện với ta cũng không được. Đệ ấy còn nhanh hơn Tiêu Trạch một bước, lấy ra một túi đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho ta.

Tiêu Trạch cuối cùng cũng thấy được tầm quan trọng của mình, cũng lấy ra một giỏ đồ ăn: "Quân sư huynh thích món ăn của đệ nấu nhất, sư huynh chắc chắn phải ăn của đệ!"

Tiểu sư đệ không phục: "Một năm nay đệ đã nghiên cứu về nấu ăn, món ăn của đệ ngon hơn của huynh không biết bao nhiêu lần, hơn nữa đây là sư huynh của đệ, sư huynh muốn ăn cũng phải ăn của đệ!"

Ta nhìn Tiểu sư đệ, rồi lại nhìn Tiêu Trạch, cả hai đều mang những món ta thích ăn, và trông chúng đều khá ngon.

Nhưng ta không ăn của ai cả.

Vì sau khi bế quan, ta đã học được cách tịnh cốc, bây giờ không cần ăn bất cứ thứ gì.

43.

Ta phớt lờ hai người đã cãi nhau suốt quãng đường, nghiêm túc cùng các sư huynh, sư tỷ dò xét địa hình xung quanh.

Núi Hoa Thuận được báo là có dị động, trên núi xuất hiện một con ác yêu, chuyên xuống núi quấy phá, làm hại bách tính. Vì thế, mục tiêu rèn luyện lần này của họ là tiêu diệt con ác yêu đó.

Nhưng khi ta dần tiến đến gần địa điểm, một cảm giác quen thuộc ùa đến. Cho đến khi ta nhìn thấy một cái đầm nước đen quen thuộc, những ký ức bị lãng quên dần hiện lên.

Kiếp trước, vào ngày này, vì biết Tiểu sư đệ sắp xuống núi rèn luyện, nên ta cũng lén lút chạy theo. Ý định ban đầu của ta là nhân cơ hội này, khiến Tiểu sư đệ vĩnh viễn không thể quay về tông môn, như vậy sư tôn sẽ mãi mãi chỉ có một mình ta là đệ tử.

Nhưng khi ta tìm thấy Tiểu sư đệ, ta lại thấy xung quanh cái đầm nước đen này toàn là t.h.i t.h.ể của các sư huynh, sư tỷ. Và Tiểu sư đệ là người duy nhất còn sống, nhưng cũng bị ác yêu giày vò đến không ra hình dạng, sắp không trụ được nữa.

Theo lý mà nói, lúc này ta nên khoanh tay đứng nhìn, hoặc thừa thắng xông lên, khiến Tiểu sư đệ biến mất hoàn toàn. Nhưng cuối cùng, ta vẫn mềm lòng cứu Tiểu sư đệ ra.

Bởi vì lúc đó ta đã nghĩ, sư tôn quan tâm Tiểu sư đệ như vậy, nếu Tiểu sư đệ thực sự chết, sư tôn có buồn không? Ta không muốn sư tôn buồn, cũng không nỡ để Người buồn.

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì thế ta đã liều mạng kéo Tiểu sư đệ ra khỏi đầm nước đen, còn bản thân thì vô tình bị ác yêu kéo vào.

Sau đó, con ác yêu đó đã hành hạ ta cả thể xác lẫn tinh thần. Nó không chỉ dùng roi quất ta từng nhát, mà còn luôn lặp đi lặp lại bên tai ta rằng sư tôn không cần ta nữa, còn chiếu đi chiếu lại trong đầu ta cảnh sư tôn và Tiểu sư đệ mặc hỷ phục đỏ rực kết hôn.

Ý chí của ta không vững, cũng không thể chấp nhận sự thật này, cuối cùng sinh ra tâm ma, hoàn toàn sa vào vực sâu.

44.

Sau khi nhập ma, ta chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương ai, thậm chí còn liều mạng g.i.ế.c c.h.ế.t con ác yêu gây hại đó.

Nhưng khi ta quay về tông môn, chờ đợi ta lại là lời nói vu khống của Tiểu sư đệ, và ánh mắt đầy thất vọng của sư tôn.

Ta đã giải thích, cũng nói rằng những sư huynh, sư tỷ kia đều bị ác yêu làm hại, chứ không phải do ta ra tay, ta chỉ c.h.é.m g.i.ế.c con ác yêu đáng ghét đó. Ta cam đoan chưa từng làm hại bất kỳ ai, cũng cam đoan tuyệt đối sẽ không làm hại ai, thậm chí còn bày tỏ nguyện vọng muốn tán đi toàn bộ tu vi.

Nhưng không ai tin cả.

Các Trưởng lão từng nhìn ta lớn lên, nhìn vết ấn ma trên trán ta, đều nhất loạt đề nghị g.i.ế.c ta đi, để trừ hậu họa. Ngay cả sư tôn, người đã tự tay nuôi dưỡng ta, cũng im lặng, và theo bản năng đứng chắn trước Tiểu sư đệ, sợ rằng ta sẽ làm hại đệ ấy.

Lúc đó ta đã nghĩ gì nhỉ? Lòng ta lúc đó như thế nào nhỉ? Ta không thể nhớ rõ nữa.

Chỉ biết khi ta hoàn hồn lại, ta đã khóc lóc bỏ chạy khỏi tông môn, còn tiện tay bắt cóc luôn sư tôn.

Sau đó, ta bắt đầu lẩn trốn, sống những tháng ngày đau khổ nhất. Không chỉ phải chịu sự dày vò của tâm ma, mà còn phải hàng ngày đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của sư tôn, để rồi cuối cùng thân tàn ma dại.

Ta đã dùng cả một đời để kiểm chứng sự thật rằng sư tôn chưa bao giờ thích ta. Bây giờ nghĩ lại, ta quả thực là một kẻ ngốc.

Kiếp này, ta có một tương lai tươi sáng. Ta sắp đạt đến Kim Đan Kỳ, có thể xuống núi sống một cuộc sống tự do tự tại.

Vì vậy, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không đi vào vết xe đổ.

45.

Ta ngăn các sư huynh, sư tỷ đang tiến lên: "Con ác yêu lần này có thể làm hại nhiều người như vậy, chứng tỏ nó không đơn giản, hay chúng ta truyền tin cho các Trưởng lão, đợi các Trưởng lão đến, rồi cùng hành động?"