49.
Lời xin phạt vang lên liên tiếp, ta cũng hơi thở phào nhẹ nhõm. Mừng vì mọi người đều còn sống, cũng an ủi vì họ có thể cầu xin cho ta.
Nhưng ai ngờ sư tôn chẳng nghe họ nói gì cả, ánh mắt Người chỉ chăm chú nhìn vào ta - người đang được Tiểu sư đệ bảo vệ ở phía sau.
Người siết chặt nắm đấm, nhìn Tiểu sư đệ cười khẽ: "A Diệp quả thực không sai." Vừa dứt lời, sư tôn giơ chân lên, Tiểu sư đệ trực tiếp bị đá bay ra ngoài.
Toàn thân ta chấn động, kinh hoàng ngẩng đầu nhìn sư tôn. Không phải vì Người đá Tiểu sư đệ, mà là cái tên mà Người vừa gọi.
A Diệp...
Đây là tên mà sư tôn gọi ta, sau khi ta nhốt Người trong động ma của ta ở kiếp trước, khi Người muốn khuyên ta quay đầu là bờ, thả Người ra.
Ta không muốn thả sư tôn, nhưng ta thích cái tên Người gọi, nên ta cứ quấn lấy Người, bắt Người gọi ta nhiều hơn. Sư tôn không chịu gọi, ta liền dọa sẽ đi g.i.ế.c người để ép Người thỏa hiệp.
Lúc này, sư tôn luôn vừa thở dài, vừa bất lực gọi ta là "A Diệp". Đây có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ duy nhất trong những tháng ngày đau khổ đó.
Nhưng giờ đây nghĩ lại, lại chẳng còn vui vẻ nữa. Vì sư tôn lúc đó đã liên lạc với rất nhiều người, muốn tập hợp mọi người lại để tiêu diệt ta. Chiều theo ý ta, chẳng qua chỉ là để an ủi ta.
Nghĩ lại ngày xưa, ta thật đáng thương.
Nhưng khi nhìn thấy sư tôn trước mắt gọi ta là "A Diệp", ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không thể cử động. Đặc biệt là khi sư tôn đi đến trước mặt ta, ngón tay lạnh lẽo từng chút một vuốt ve má ta, giống như cách ta thích nhất ở kiếp trước.
Nhưng lúc này, ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, muốn lập tức chạy trốn. Đặc biệt là ánh mắt sư tôn nhìn ta, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhìn ta như nhìn một con mồi, khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ta chắc chắn một trăm phần trăm, sư tôn trước mặt, cũng đã trùng sinh!
50.
Ta nằm trên giường mình, cảm thấy thật khó tin, không thể nào hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này.
Ta lại bị sư tôn - người ghét ta nhất, giam cầm, còn là giam trong chính Thanh Nhã Cư của ta.
Thanh Nhã Cư còn bị sư tôn dùng linh lực phong ấn, đến một con ruồi cũng không bay vào được. Và linh lực của ta cũng bị sư tôn phong bế, hoàn toàn không thể trốn thoát.
Quay lại vài giờ trước, ta vẫn còn ngẩn người nhìn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ta của sư tôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu nói ta đối với sư tôn ở kiếp này là kính sợ, thì đối với sư tôn trùng sinh này, ta chỉ có sự kinh hoàng. Bởi ta biết rõ những chuyện tồi tệ mà mình đã làm với sư tôn ở kiếp trước, cũng biết sư tôn đã hận ta đến tận xương tủy. Đặc biệt là sau khi ta nhập ma, còn bắt cóc Người, quấn lấy Người, nhất quyết ép Người chấp nhận ta.
Ta còn ép sư tôn ở trong động ma với ta suốt mấy tháng, cả ngày ôm ôm ấp ấp với Người, đã làm hoen ố nghiêm trọng danh tiếng của Người. Nếu không phải hận ta đến cực điểm, Người làm sao có thể liên kết với cả thiên hạ để đuổi g.i.ế.c ta chứ?
Nếu ta bây giờ rơi vào tay người, chắc chắn ta sẽ không có kết cục tốt đẹp, có khi còn thảm hơn kiếp trước. Vì thế ta đã hèn nhát, không dám ở lại thêm một khắc nào.
Ta run rẩy quỳ gối lùi lại hai bước, cứu cằm mình khỏi những ngón tay lạnh buốt của sư tôn, rồi đứng dậy quay lưng bỏ chạy!
Ta thậm chí còn không chào hỏi, vội vàng ngự kiếm bay về tông môn. Ta đi tìm Tông chủ, nói rằng ta đã đạt đến Kim Đan Kỳ, muốn giải trừ quan hệ sư đồ với sư tôn, sau đó xuống núi tự lập môn phái!
Cái tông môn này, ta không thể ở lại thêm một khắc nào nữa!!!
Nhưng ta không ngờ, khi ta quỳ xuống nói xong những lời đó, Tông chủ lại nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.
51.
Ngài ấy không trả lời lời ta nói, mà lại nhìn về phía tấm bình phong bên cạnh. Lòng ta khẽ thắt lại, cảm thấy không khí có gì đó không ổn.
Chỉ nghe thấy một giọng nói khiến ta rợn tóc gáy từ phía sau tấm bình phong vang lên: "A Diệp, con muốn giải trừ quan hệ sư đồ với vi sư sao?"
Một người bước ra từ sau tấm bình phong, người này chính là sư tôn, người đáng lẽ phải ở núi Hoa Thuận để xử lý những chuyện còn lại.
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Rõ ràng ta đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về, nhưng sư tôn lại còn nhanh hơn cả ta sao?!
Ta đầy vẻ ngạc nhiên nhìn sư tôn đang tiến về phía ta với khuôn mặt u ám, sau lưng đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh: "Sư... sư tôn?"
Vẻ mặt của sư tôn khiến ta cảm thấy rất sợ hãi, Người nhìn chằm chằm vào ta, giống hệt vẻ mặt khi bị ta trói tay trói chân và ôm vào lòng ở kiếp trước.
Khi đó ta nghĩ rằng sư tôn chỉ đơn thuần là phản đối hành vi của ta, nên vẻ mặt mới khó coi như vậy. Giờ nhìn lại, đây đâu phải là phản đối đơn giản, đây rõ ràng là sự hận thù, là ánh mắt muốn g.i.ế.c ta ngay lập tức!
Sư tôn từ từ tiến lại gần ta, những ngón tay đầy vẻ xâm lược bóp lấy cằm ta, trong mắt tràn ngập sự điên cuồng: "Được thôi, chẳng phải muốn giải trừ quan hệ sư đồ với vi sư sao? Bây giờ giải trừ là tốt nhất, sau này sẽ không còn vướng bận gì nữa!"
Ta không hiểu ý sư tôn là gì, nhưng khi nghe sư tôn đồng ý giải trừ quan hệ sư đồ, mắt ta ngay lập tức sáng lên.
Nghe thấy cuối cùng ta cũng có thể giải trừ quan hệ sư đồ với sư tôn, ta suýt nữa đã rơi nước mắt. Bước đầu tiên để thoát khỏi tình cảnh phải chết, rời xa sư tôn đã thành công rồi!
Đến nỗi ta không hề để ý đến sự điên cuồng đang cuồn cuộn trong mắt sư tôn khi thấy vẻ mặt vui mừng của ta.