56.
Sư tôn ôm ta rất chặt, nhưng ta lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Ta run rẩy cất tiếng hỏi: "Người… phát hiện ra từ khi nào?"
Sư tôn nghe ta tự mình thừa nhận, lập tức kề sát lại, cưỡng ép hôn ta vài cái: "Sư tôn cũng thích A Diệp nhất, nên ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã nhận ra A Diệp rồi~!"
Chẳng trách sư tôn đối với ta không hề che giấu mục đích của mình, lại còn luôn động tay động chân với ta. Thì ra ngay từ đầu, Người đã nhận ra ta là ta của kiếp trước.
Ta cúi đầu, đè nén sự sợ hãi trong lòng, trịnh trọng xin lỗi sư tôn: "Sư tôn, xin lỗi Người, kiếp trước là do ta quá cố chấp, nếu không phải ta cứ mãi chấp mê bất ngộ, tự tung tự tác, thì cuối cùng chúng ta đã không biến thành như vậy!"
Sợ sư tôn không nhìn ra sự chân thành của ta, ta lại ngẩng đầu nhìn vào mắt người: "Nhưng sư tôn, Người yên tâm, kiếp này ta sẽ không làm những chuyện ngu ngốc đó nữa, ta cũng không bắt nạt Tiểu sư đệ, ta còn cứu đệ ấy. Sư tôn cũng không bị kẻ đại ma đầu như ta bắt cóc đi, tất cả đều còn kịp, kiếp này, hai người có thể bên nhau hạnh phúc."
"Sư tôn, Người cho ta xuống núi đi, chỉ cần Người để ta đi, ta nhất định sẽ đi thật xa, sẽ không để Người phải lo lắng, và cũng tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của Người và Tiểu sư đệ."
Sư tôn vốn dĩ đang có tâm trạng khá tốt, sau khi nghe ta nói xong, cả người lập tức bùng nổ. Đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, trong veo không chút tạp niệm của ta, hốc mắt Người đã đỏ hoe.
Sư tôn hoàn toàn không thể chấp nhận việc ta nói muốn rời xa Người, cũng không thể nghe được lời ta nói muốn xuống núi, và sẽ không bao giờ để Người tìm thấy nữa. Rõ ràng trước đây ta yêu Người thuần khiết đến vậy, rõ ràng trong mắt trong lòng ta chỉ có Người, rõ ràng chúng ta nên ở bên nhau mãi mãi!
Người dùng hai tay siết chặt lấy ta, rồi cắn mạnh lên môi ta: "Không được nói, không phải như vậy, A Diệp thích sư tôn nhất, A Diệp đã nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh sư tôn!"
57.
Ta một lần nữa bị đưa về Thanh Nhã Cư, cái hang chó kia đã được lấp lại hoàn toàn, không còn lỗ hổng nào để ta chui ra nữa. Hơn nữa, từ ngày hôm đó, sư tôn dường như không còn việc gì khác để làm, cả ngày đều ở trong Thanh Nhã Cư của ta.
Người dường như còn mắc phải chứng đói da thịt, chỉ cần một khắc không chạm vào ta, mắt Người đều đỏ hoe. Mỗi ngày đều muốn ôm hôn ta, buổi tối còn phải cưỡng ép ôm ta vào lòng mới ngủ được.
Nếu là ta của kiếp trước, trước sự thân mật chủ động của sư tôn, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng bây giờ, trong đầu ta chỉ toàn nghĩ đến việc làm sao để trốn thoát, lại còn lo lắng sư tôn sẽ đối phó với ta như thế nào, căn bản không còn thời gian để quan tâm những chuyện khác.
Ta đã vô số lần phản kháng với sư tôn, bảo Người thả ta đi, nhưng Người vẫn không mảy may lay động, còn luôn lẳng lặng chuyển chủ đề.
Cho đến một ngày trước khi thành thân, ta bị lôi ra thử hết bộ hỷ phục này đến bộ hỷ phục khác. Các bộ hỷ phục đều rất đẹp, mặc vào đều vừa vặn, nhìn qua là biết đã tốn rất nhiều công sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng ta lại cau mày, thay đồ quá mệt mỏi, ta dứt khoát ngồi bệt xuống đất, mặc kệ. Ta ngẩng đầu nhìn sư tôn vẫn đang sắp xếp những bộ hỷ phục khác: "Sư tôn, Người thả ta đi đi, người mà Người thích là Tiểu sư đệ, không phải ta!"
Nhưng sư tôn lại như không nghe thấy lời ta nói, người lấy ra một trong những bộ ta vừa thử: "A Diệp, ngày mai mặc bộ này đi, sẽ không bị nóng, mặc lâu cũng không mệt."
Rồi không đợi ta nói thêm, sư tôn vội vàng rời đi. Trước khi đi còn không quên dặn dò ta: "A Diệp tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngoan ngoãn đợi ta ngày mai đến đón dâu!"
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Ta: “…”
Nhưng ta không muốn thành thân chút nào!!!
58.
"Sư huynh…" Trong căn phòng tối đen tĩnh lặng, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Người đến trước tiên là lắng nghe tiếng thở đều đều của ta, sau đó mới từ từ tiến lại gần. Bàn tay hơi lạnh lướt trên mặt ta, từ lông mày đến mắt, mũi, cuối cùng dừng lại trên môi.
"Sư huynh, tại sao huynh vẫn chọn sư tôn?" Giọng Tiểu sư đệ nghẹn lại, dường như sắp khóc.
Ta cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, khiến bản thân trông như đang ngủ say. Trong lòng lại không ngừng nói: Không phải ta muốn chọn đâu, là sư tôn cứ trói ta lại, không cho ta rời đi.
Tiểu sư đệ đột nhiên nằm hẳn lên người ta, đầu kề sát vào cổ ta bắt đầu cắn xé điên cuồng: "Sư huynh, huynh chỉ có thể là của đệ!"
Động tác của Tiểu sư đệ quá thô bạo, ta không nhịn được mà nức nở thành tiếng: "Ưm..."
Nhưng Tiểu sư đệ dường như không lo lắng ta sẽ đột nhiên tỉnh dậy, một tay bóp lấy cánh tay ta mà xoa nắn tỉ mỉ, cũng ôm ta chặt hơn.
Ta khó chịu khẽ giãy giụa một chút, đột nhiên cảm thấy sự mềm nhũn quen thuộc, cơ thể bắt đầu nóng lên.
Ta thầm nghĩ trong lòng: Cái kẻ lén lút tấn công ta trong phòng ngủ trước đây, quả nhiên là đệ rồi!
Ta muốn mở miệng nói chuyện với Tiểu sư đệ, nhưng đầu óc bắt đầu trở nên mơ màng. Sau đó, ta oai hùng ngất đi.
Trước khi bất tỉnh, ta còn cảm nhận được Tiểu sư đệ bế ta lên kiểu công chúa. Ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng cũng không cần thành thân với sư tôn nữa, rồi hoàn toàn lịm đi.