Lòng Say Đắm Sư Tôn

Chương 15



59.

Thực ra trong lần bị tấn công ở phòng ngủ đó, những lời Tiểu sư đệ nói, ta đã không tin.

Đặc biệt là sau này khi tu vi tăng lên, ký ức của ta dần dần hiện rõ, chuyện đêm đó cũng dần trở nên rõ ràng.

Kết hợp với những lời của Tiểu sư đệ, ta đã đoán được chắc chắn đệ ấy có vấn đề.

Lúc đó ta còn sợ Tiểu sư đệ cũng giống như ta, cũng là trọng sinh, nên mới muốn làm những chuyện này để trả thù ta.

Nhưng ta đã quan sát bấy lâu nay, phát hiện Tiểu sư đệ chính là Tiểu sư đệ đơn thuần của kiếp này.

Chỉ là bây giờ nhìn lại, đệ ấy cũng không hoàn toàn đơn thuần như vậy. Bởi vì ta đột nhiên phát hiện, đệ ấy lại thèm muốn ta!

Nhìn cái hang động rộng lớn này, một nửa nơi đó cất giữ đủ thứ đồ mà ta đã từng đánh mất. Hơn nữa, mỗi món đồ đều được cất riêng trong một lớp bảo hộ, có thể thấy người sưu tầm chúng quý trọng đến nhường nào.

Nhìn cái hang động rộng lớn này, rồi nhìn đôi chân bị xích bằng xích sắt tinh xảo của ta, cùng với bộ quần áo mỏng manh trên người. Ta hoàn toàn nhận ra, mình đã bị Tiểu sư đệ giam cầm!

Tuy nhiên, dường như sau khi trải qua một lần bị giam cầm, lại bị một người khác nhốt, ta lại không hề kinh ngạc.

Linh lực của ta vẫn chưa hồi phục, nhưng ta có thể cảm nhận được, nơi này không phải ở trong tông môn, ta cuối cùng cũng trốn thoát rồi!

Mặc dù không phải như ta nghĩ là Tiểu sư đệ ghen tị vì sư tôn yêu ta, mà là ghen tị vì ta sắp thành thân với sư tôn.

Nhưng dù sao kết quả cũng là điều ta mong muốn, ta đã thuận lợi rời khỏi tông môn.

Cũng không uổng công trước đây ta đã phối hợp với sư tôn, trước mặt Tiểu sư đệ, người cứ lén lút đến thăm, ôm ấp sư tôn như thể chúng ta là một thể vậy.

60.

Tiểu sư đệ trở về từ bên ngoài, toàn thân vẫn còn mang theo hơi lạnh.

Thấy ta tỉnh, Tiểu sư đệ lập tức muốn xáp lại gần: "Sư huynh, huynh tỉnh rồi à~?"

Nhưng rồi đệ ấy như nhớ ra điều gì đó, lại tự bấm một cái quyết, đảm bảo bản thân đã sạch sẽ và ấm áp, mới tiến lại gần ôm lấy ta.

Ta bị ôm không thoải mái, cựa quậy hai cái, nhưng không đẩy Tiểu sư đệ ra.

Ta nghĩ, thì ra bị người mình không thích ôm là cảm giác này sao?

Thảo nào kiếp trước sư tôn lại bài xích sự gần gũi và cái ôm của ta đến vậy.

Tiểu sư đệ ôm rất chặt, nhất là quần áo trên người ta rất mỏng, chỉ cần cọ xát nhẹ một chút, là có thể cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu sư đệ không thể khống chế, lại kề sát vào cổ ta, há miệng cắn xé.

Nhưng lần này ta nhanh tay hơn, đạp một cú khiến Tiểu sư đệ văng ra.

Ta cau mày, có chút ghét bỏ lau đi vết nước bọt ở cổ: "Vẫn còn hả? Không dứt được đúng không?"

Cũng giống như phản ứng lần trước bị ta đạp xuống giường, Tiểu sư đệ ngồi dưới đất đáng thương nhìn ta, mong ta lại mềm lòng với đệ ấy: "Sư huynh, đệ đau..."

Ta chỉ khoanh tay, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đau c.h.ế.t đáng đời!"

Nhưng rồi ta phát hiện ánh mắt Tiểu sư đệ nhìn chằm chằm vào ta…! Vì động tác đạp người của ta vừa rồi quá mạnh, chiếc áo mỏng đã bị xộc xệch, nửa ẩn nửa hiện.

Ta vừa xấu hổ vừa bực, trên giường ngay cả một cái chăn cũng không có, ta bất lực hét lên: "Y phục của ta đâu? Mau trả y phục lại cho ta!"

Tiểu sư đệ lại bắt đầu giả ngu, nhưng mắt vẫn sáng lấp lánh: "Sư huynh mặc bộ đồ này đẹp thật đấy~!"

61.

Ta liếc nhìn quần áo, đồ lót, tất, giày... của mình được đặt ở bên kia.

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Ta chợt nảy ra một ý, vẫy vẫy ngón tay về phía Tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ làm sao có thể từ chối sự chủ động của ta, đệ ấy lập tức như một chú cún con, nhanh nhảu chạy đến bên cạnh ta, mắt vẫn sáng long lanh nhìn ta: "Sư huynh có dặn dò gì không?"

Ta chỉ mỉm cười với đệ ấy, ngón tay linh hoạt tháo dây lưng của đệ ấy ra.

Đối diện với ánh mắt càng lúc càng hưng phấn của Tiểu sư đệ, ta túm lấy quần áo của đệ ấy, rồi không chút thương tình, lại cho đệ ấy một cú đạp nữa.

Tiểu sư đệ lại bay xuống giường, ngã sấp mặt.

Ta lại bình tĩnh khoác lên mình bộ quần áo vừa giật ra, rồi đứng dậy, nhìn xuống đệ ấy: "Nói xem, đệ đã làm gì ở cổ ta?"

Tiểu sư đệ vẫn giả ngu: "Sư huynh, huynh đang nói gì vậy? Đệ không hiểu."

Ta gật đầu: "Không hiểu phải không?"

Ta trực tiếp xắn tay áo lên, để lộ cánh tay cho Tiểu sư đệ xem, hỏi thẳng thừng: "Đệ có phải định cấy Cổ trùng vào tay ta không?"

Trên cánh tay trắng trẻo, mịn màng của ta có một vết sẹo không to không nhỏ, vết sẹo này là do sư tôn khi giam cầm ta, luôn ôm ấp ta đã tinh mắt phát hiện ra.

Không, phải nói là sớm hơn, sư tôn của kiếp này đã phát hiện ra rồi.

Chính lúc sư tôn tức giận vì ta mặc chiếc áo bông mà Tiểu sư đệ tặng, thực ra con Cổ trùng này đã được giấu trong chiếc áo bông tơ vàng mà Tiểu sư đệ tặng cho ta. Bởi vì ta lúc đó ngay cả khi ngủ cũng mặc chiếc áo này, nên Tiểu sư đệ thường vào ban đêm thúc đẩy Cổ trùng tiến vào cơ thể ta.

Khiến mỗi lần thức dậy, ta đều cảm thấy cánh tay tê tê. Sau đó chiếc áo bông bị sư tôn cởi ra, Cổ trùng tuy chưa hoàn toàn sinh sản, nhưng trong cơ thể ta đã có một con Cổ trùng con.