Lòng Say Đắm Sư Tôn

Chương 16



Cho đến khi sư tôn trùng sinh một lần nữa phát hiện ra sự bất thường trên cánh tay ta, và hoàn toàn loại bỏ nó.

Ta đã hiểu lầm sư tôn lúc đó. Hóa ra sư tôn biết phẩm hạnh của Tiểu sư đệ như thế nào, nên mới không cho ta nhận đồ của Tiểu sư đệ.

Nhưng mà điều kỳ lạ là kiếp trước không có chuyện này xảy ra, ta thậm chí còn không biết Tiểu sư đệ lại biết cấy Cổ trùng!

Hơn nữa, nếu Tiểu sư đệ có kỹ năng lợi hại như vậy, tại sao kiếp trước lại bị ta bắt nạt thê thảm đến vậy?

62.

Ta không thể hiểu, vẫn muốn tiếp tục chất vấn Tiểu sư đệ.

Thì thấy đệ ấy đột nhiên nhào đến, đè ta xuống giường, đau lòng hôn lên vết sẹo trên cánh tay ta: "Bạch Tiên tôn thật không dịu dàng, lại còn để sư huynh bị sẹo!"

Những lời này của Tiểu sư đệ, coi như là gián tiếp thừa nhận.

Ta hoàn toàn bùng nổ: "Mặc dù trước đây ta bắt nạt đệ là sai, nhưng sau này ta không bắt nạt đệ nữa, còn đối xử với đệ khá tốt, tại sao đệ vẫn tiếp tục dùng Cổ trùng với ta?"

Giọng Tiểu sư đệ đầy vẻ tủi thân: "Bởi vì sư huynh vẫn chưa đủ yêu đệ!"

Ta càng sốc hơn: "Vậy đệ cấy cho ta là Tình cổ?"

Loại Cổ trùng này một khi đã cấy thành công, rất khó để giải, và còn khiến người bị cấy yêu sâu đậm người có Mẫu cổ, khó có thể tách rời. Hơn nữa, khi Cổ độc phát tác, phải hợp thể với người kia suốt một ngày một đêm mới có thể giảm bớt.

Ta không dám nghĩ, nếu Tình cổ này thực sự được cấy vào người ta, tương lai của ta sẽ ra sao?

Ta cố gắng kiềm chế cơn giận, tiếp tục hỏi: "Vậy cái ở cổ ta là gì? Nói thật đi!"

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Tiểu sư đệ lén nhìn ta vài lần, đệ ấy thấy ta giận, nhưng lại sợ nếu không nói thật, sau này ta sẽ càng giận hơn.

Vì thế đệ ấy vẫn khẽ mở miệng: "Không có gì, chỉ là đánh dấu của đệ thôi."

Tên khốn này!

Ta trừng mắt nhìn Tiểu sư đệ: "Mau xóa cái dấu đó cho ta!"

Tiểu sư đệ đương nhiên không chịu, đệ ấy cứ ôm lấy ta mà làm nũng. Nhưng ta không mảy may lay động, nhất quyết bắt đệ ấy phải xóa cái dấu quỷ quái đó đi!

63.

Nhưng đột nhiên, Tiểu sư đệ ngồi thẳng dậy, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Chắc là cảm nhận được điều gì đó, đệ ấy cười lạnh một tiếng. Rồi lại quay đầu, dịu dàng nói với ta: "Sư huynh nghỉ ngơi trước đi, đệ đi một lát rồi về."

Chắc là nghĩ ta đã mất linh lực, lại bị đệ ấy dùng xích tinh xảo khóa lại, nên Tiểu sư đệ không làm gì nhiều, trực tiếp bay ra ngoài.

Nhưng ta đã bị sư tôn giam cầm lâu như vậy, làm sao có thể không tiến bộ chút nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi ta cảm nhận được khí tức của Tiểu sư đệ đã hoàn toàn biến mất, ta mới nhẹ nhàng sử dụng linh lực, biến ra một cây kim nhỏ, rồi bắt đầu cạy ổ khóa trên sợi xích.

Còn tại sao không trực tiếp bẻ gãy, hoàn toàn là vì cái dấu mà Tiểu sư đệ đã cắn trên người ta.

Nếu ta dùng linh lực quá mạnh, đệ ấy sẽ phát hiện ra sự bất thường của ta. Giống như trước đây khi ta xuất quan, còn ký giấy đồng ý xuống núi rèn luyện, Tiểu sư đệ cũng có thể biết, và đã đến ngay lập tức.

Khi ta xác nhận đã thực sự mở được sợi xích, ta cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Ta đầu tiên là cảnh giác đi đến cửa, nhìn ra bên ngoài không có ai.

Rồi lại cảm nhận vị trí của Tiểu sư đệ, cách hang động khá xa, chắc là sợ ảnh hưởng đến ta.

Và ở cùng vị trí đó, ta quả nhiên cũng cảm nhận được sư tôn, đoán chừng hai người đang đánh nhau túi bụi.

Nhưng ta sẽ không ngồi yên chờ xem ai thắng, rồi lại bị người đó đưa về giam cầm đâu.

64.

Trong suốt hơn một tháng bị sư tôn giam cầm, ta đã có hai phương án chuẩn bị.

Nếu Tiểu sư đệ không thể đến đưa ta đi, ta sẽ gây náo loạn vào ngày thành thân, dù sao linh lực của ta vẫn luôn được ta âm thầm khôi phục. Chỉ cần cho những người khác trong tông môn biết ta không tự nguyện, rồi kéo chân sư tôn lại, ta có thể hoàn toàn rời đi.

Nhưng dù có bị Tiểu sư đệ đưa đi, cũng chưa chắc đã thoát khỏi họ hoàn toàn, vì thế ta còn để lại một quân bài tẩy cuối cùng.

Ta tại chỗ cảm nhận cuộc chiến giữa Tiểu sư đệ và sư tôn, không ngờ Tiểu sư đệ đã trở nên lợi hại đến vậy, lại có thể chống chọi với sư tôn lâu đến thế!

Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến ta, kiếp này ta không theo đuổi tu vi, chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình một mình. Vì thế, dù thế nào đi nữa, ta cũng phải tránh xa hai người này!

Sau khi đợi khí tức của Tiểu sư đệ và sư tôn ngày càng yếu đi, ta bắt đầu điên cuồng chạy về phía ngược lại, dốc toàn bộ linh lực.

Tiểu sư đệ là người đầu tiên cảm nhận được điều bất thường, lập tức vội vã chạy về phía ta. Còn sư tôn cũng nhanh chóng phát hiện ra khí tức di chuyển của ta, lập tức Ngự kiếm bay theo sau Tiểu sư đệ.

Đợi đến khi họ chạy đến, ta đang đứng trên một vách đá.

"A Diệp!"

"Sư huynh!"

Ta quay lưng lại với họ, đứng trên mép vách đá, khiến họ hoảng sợ.

Tiểu sư đệ hoảng loạn, giọng nói run rẩy: "Sư huynh, đừng… đừng cử động, huynh đứng lùi vào một chút, cẩn thận kẻo ngã!"

Sư tôn cũng nghẹn ngào: "A Diệp, con đừng sợ, sư tôn đến cứu con rồi, kiếp này, sư tôn nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt!"

Nhưng ta không hề sợ hãi, trực tiếp tại chỗ xoay người, vài viên đá dưới chân lăn xuống, khiến tim cả hai đều như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ta nhìn vẻ mặt chật vật của cả hai, nhướn mày. Đây là lần đầu tiên ta thấy hai người này chật vật như vậy, cảm giác này... cũng khá tốt đấy chứ!