6.
Ta cứ ngỡ là Tiêu Trạch, nhưng khi quay người lại, ta lại chạm mặt Tiểu sư đệ đang cầm kiếm. Nhìn thấy cây Họa Minh kiếm năm xưa vốn thuộc về ta, sau lại được sư tôn tặng cho Tiểu sư đệ, và cuối cùng nó sẽ đ.â.m xuyên qua ta, ta theo bản năng lùi lại một bước.
Tiểu sư đệ chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, giấu đi sự kích động dưới đáy mắt, nhìn ta với vẻ chân thành: “Xin lỗi, sư huynh, lần này đệ đến mà không mang theo đồ ăn ngon cho huynh!”
Ta cứng họng, biết Tiểu sư đệ đã hiểu lầm. Nhưng ta không giải thích, dù sao lén lút vào Tư Quá Nhai sẽ bị phạt, ta sẽ không bán đứng Tiêu Trạch: “... Không sao.”
Không khí có chút gượng gạo, ta chịu không nổi ánh mắt dò xét của Tiểu sư đệ, liền chủ động lên tiếng: “Tiểu… Tiểu sư đệ, sao đệ lại đến đây?”
Sau nửa tháng, Tiểu sư đệ dường như đã không còn sợ ta như trước, nhảy chân sáo chạy đến bên cạnh ta. Ta đoán chắc là tu vi của đệ ấy đã tiến bộ, không còn là người ta có thể tùy ý bắt nạt nữa.
Tiểu sư đệ đưa bọc đồ đến trước mặt ta, bên trong là một chiếc áo bông dày: “Đệ đến để đưa quần áo giữ ấm cho sư huynh, Tư Quá Nhai lạnh như vậy, sư huynh phải chú ý giữ ấm đấy.”
Ta nhíu mày đầy phản kháng, không quen với sự thân thiết đột ngột của Tiểu sư đệ. Ta nhớ mối quan hệ của chúng ta không hề tốt.
Nhưng Tiểu sư đệ lại cúi đầu, nhìn ta một cách đáng thương: “Đệ đã đến cầu xin sư tôn rút lại lệnh cấm túc, nhưng Người vẫn không đồng ý, còn cấm túc đệ nửa tháng. Vừa hết cấm túc, đệ đã đến thăm sư huynh ngay.”
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
“Sư huynh, có phải huynh vẫn còn giận đệ không?”
7.
Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn, chân thành của Tiểu sư đệ, cùng chiếc áo bông tơ vàng được đưa tới bằng hai tay, ta khẽ sững sờ.
Bỗng nhớ lại kiếp trước, trước khi bị ta bắt nạt, Tiểu sư đệ rất thích quanh quẩn bên ta, quấn quýt muốn thân thiết, đuổi thế nào cũng không đi. Chỉ là ta đều làm ngơ, thậm chí còn cho rằng đệ ấy đến để cướp sư tôn của ta, nên luôn buông lời ác ý.
Ta còn xúi giục các đệ tử khác bắt nạt, cô lập đệ ấy, khiến cuộc sống sau này của đệ ấy vô cùng khó khăn, tính cách cũng trở nên âm u, đáng sợ.
Giờ đây, đối diện với ánh mắt chân thành mà Tiểu sư đệ trao tới, ta cuối cùng không từ chối nữa, vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn Tiểu sư đệ, đã làm phiền đệ rồi!”
Mọi thứ vẫn chưa trở thành kiếp trước, Tiểu sư đệ vẫn là Tiểu sư đệ vui vẻ, hoạt bát ngày nào. Kiếp này, có lẽ ta cũng nên gánh vác trách nhiệm của mình, trở thành một sư huynh đúng mực. Ít nhất, trước khi rời núi, hãy làm một sư huynh tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng Tiểu sư đệ lại tránh tay ta ra. Đối diện với ánh mắt khó hiểu của ta, đệ ấy chớp chớp đôi mắt to tròn ngoan ngoãn: “Sư huynh, để đệ giúp huynh mặc nhé?”
8.
Không đợi ta từ chối, Tiểu sư đệ liền cầm áo đi đến sau lưng ta, định giúp ta mặc. Mặc dù kiếp này ta quyết định làm một sư huynh tốt, nhưng đối mặt với sự thân thiết đột ngột của Tiểu sư đệ, ta vẫn cảm thấy không thoải mái, theo bản năng chống lại sự gần gũi của đệ ấy.
Ta muốn trốn đi, nhưng lại bị Tiểu sư đệ ôm chặt lấy cánh tay. Lực tay của đối phương mạnh lên không ít, ta lại không thể hất ra. Cúi đầu xuống, ta có thể nhìn thấy đôi mắt của Tiểu sư đệ giống như một chú cún con đáng thương: “Sư huynh không cho đệ giúp huynh mặc áo, có phải sư huynh vẫn còn giận đệ không?”
Mắt Tiểu sư đệ đỏ hoe, dường như chỉ cần ta gật đầu, đệ ấy có thể khóc ngay lập tức.
“… Ta không giận.”
Vừa dứt lời, Tiểu sư đệ lập tức nở một nụ cười tươi rói với ta, cầm áo đầy hứng khởi: “Đệ biết sư huynh là người tốt nhất mà, nào, sư huynh, giang tay ra nào~!”
9.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai ta, ta khó chịu dụi dụi tai. Nói chuyện thì nói chuyện, sao phải đến gần như vậy?
Tiểu sư đệ sốt ruột, bất đắc dĩ, ta đành giang tay ra, mặc cho đệ ấy khoác áo lên cho mình. Thôi vậy, chỉ là mặc một cái áo thôi mà. Tiểu sư đệ đã muốn, thì cứ để đệ ấy mặc.
Nói đi thì cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên ta làm sư huynh, cũng chẳng biết phải làm thế nào để trở thành một người sư huynh tốt. Áp dụng cách Tiêu Trạch và sư huynh của đệ ấy đối xử với nhau, đại khái là, đáp ứng mọi yêu cầu hợp lý của sư đệ, đồng thời hướng dẫn đệ ấy tu luyện, đốc thúc đệ ấy tiến bộ.
Tiểu sư đệ có sư tôn đích thân chỉ dạy công pháp, nên ta không cần phải bận tâm quá nhiều về việc tu luyện của đệ ấy. Có lẽ ta chỉ cần đáp ứng một vài yêu cầu hợp lý của Tiểu sư đệ, là đã có thể trở thành một sư huynh tốt rồi nhỉ?
Tiểu sư đệ ôm lấy ta từ phía sau, cài cúc áo, hai người kề sát vào nhau. Ta thấy ngượng, nhịn hồi lâu mới không đá văng Tiểu sư đệ ra như trước. Nhẫn nhịn, chỉ là một yêu cầu nhỏ hợp lý, cứ chiều theo ý Tiểu sư đệ.
Ta sẽ trở thành một sư huynh tốt.
10.
Đang mải miết suy nghĩ lung tung, ta không để ý rằng, Tiểu sư đệ phía sau lưng ta như một con rắn vờn mồi, thân mật đưa mặt đến gần cổ ta. Đệ ấy khẽ hít lấy hương thơm thanh khiết trên người ta, đôi môi lướt qua làn da mịn màng một cách vô ý khi đệ ấy đang cài cúc áo.
Chỉ một lần chạm khẽ, dưới đáy mắt đệ ấy đã dâng lên một sự cuồng si điên dại. Nhưng khi ta quay đầu nhìn lại, vẻ điên cuồng đó đã biến mất không còn một chút dấu vết.