Lòng Say Đắm Sư Tôn

Chương 3



Tiểu sư đệ chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Sư huynh?”

Ta ho nhẹ một tiếng, cuối cùng không nhịn được nữa mà thoát ra khỏi vòng tay của Tiểu sư đệ, tai ta đỏ bừng: “Cảm ơn đệ đã mang áo đến cho ta, trời cũng không còn sớm nữa, đệ mau về đi, cẩn thận đừng để sư tôn phát hiện.”

Phải nói là chiếc áo bông làm bằng tơ vàng thật sự rất tốt, mặc vào một cái là hơi lạnh buốt đã bị ngăn cách hoàn toàn.

Nhưng Tiểu sư đệ lại tự động bỏ qua lời ta nói, mắt sáng rực nhìn ta: “Sư huynh mặc chiếc áo này thật đẹp~!”

Làn da trắng nõn, mỏng manh như vỏ trứng, dưới sự tôn lên của chiếc áo bông được cắt may vừa vặn với hai màu đỏ trắng, trở nên vô cùng thu hút. Chiếc áo này như được may đo riêng cho ta, phô bày trọn vẹn vòng eo thon gọn và đôi chân dài, khiến Tiểu sư đệ không thể rời mắt.

Ta cảm thấy vô cùng không thoải mái với ánh mắt của Tiểu sư đệ. Ta mặc kệ sự không muốn của đệ ấy, trực tiếp đuổi đệ ấy ra ngoài.

Tiểu sư đệ lưu luyến không rời, trước khi đi còn hứa hẹn: “Sư huynh, ngày mai đệ sẽ lại đến thăm huynh, đến lúc đó sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon cho huynh.”

Ta chỉ muốn đệ ấy đi cho nhanh, nên mặc kệ nghe được gì, ta đều gật đầu loạn xạ.

11.

Đợi người ấy đi rồi, ta mới thở phào một hơi. Không ngờ Tiểu sư đệ lại ngây thơ đến thế, ta từng bắt nạt đệ ấy như vậy, vậy mà đệ ấy vẫn nghĩ đến việc mang áo, mang đồ ăn ngon cho ta. Thậm chí, để xin sư tôn tha tội cho ta, đệ ấy còn bị phạt cấm túc nửa tháng.

Dù lúc mới trùng sinh, ta thật sự không muốn tiếp xúc với Tiểu sư đệ, kẻ thù không đội trời chung ngày trước. Đặc biệt là cảnh tượng kiếp trước, Tiểu sư đệ cầm kiếm chĩa vào ta, còn sư tôn đứng ngay bên cạnh, vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí ta.

Nhưng suy cho cùng, mọi chuyện phát triển thành như thế, tất cả đều là lỗi của ta. Là do ta quá cố chấp, cứ mãi theo đuổi những thứ không thuộc về mình, sống một cách ngang bướng. Không chỉ hủy hoại bản thân, mà còn hủy hoại cả Tiểu sư đệ.

Có lẽ có được kim đan của ta, tu vi của Tiểu sư đệ có thể khôi phục như xưa, nhưng những tổn thương đã chịu thì mãi mãi không thể xóa nhòa.

Giờ đây, khi đã buông bỏ tình yêu cố chấp với sư tôn, dường như ta cũng không còn ghét Tiểu sư đệ như trước nữa. Nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là thích đệ ấy, cùng lắm, chỉ là miễn cưỡng chấp nhận việc đệ ấy là Tiểu sư đệ của ta.

Ta nghĩ, có lẽ ta đã thực sự thay đổi tâm lý, và muốn làm một người sư huynh tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

12.

Từ đó về sau, Tiểu sư đệ cứ như đi làm hàng ngày, luyện công xong là lại chạy đến Tư Quá Nhai. Lần nào đến cũng mang theo đủ loại món ngon, dường như đã cố tình tìm hiểu sở thích của ta, chỉ mang những món mà ta yêu thích.

Phải nói là, quả thực rất tốt. Chỉ là lần nào ta cũng ăn không nhiều, vì trước đó, ta đã ăn phần cơm mà Tiêu Trạch mang đến rồi. Tiểu sư đệ tỏ ra rất buồn bã, lần nào cũng nhìn ta một cách đáng thương, nũng nịu dỗ dành ta ăn thêm một miếng.

Đó là một yêu cầu nhỏ, với tư cách là một sư huynh tốt, ta đương nhiên sẽ chiều theo.

Tiểu sư đệ cũng thường kể cho ta nghe những chuyện bên ngoài. Nhiều chuyện Tiêu Trạch đã kể với ta rồi, nên ta không mấy hứng thú. Khi Tiểu sư đệ líu lo nói chuyện, ta vẫn cứ tự mình ngồi vào bàn chép kinh thư.

Mặc dù hai bên không trò chuyện nhiều, nhưng kỳ lạ thay, vẫn rất hòa hợp.

13.

Chỉ có một điều khiến ta không hài lòng, đó là Tiểu sư đệ cứ luôn nhắc đến sư tôn trước mặt ta. Từng câu từng chữ, đều tràn ngập sự thiên vị mà sư tôn dành cho đệ ấy.

"Đệ bảo tu luyện đến bình cảnh, sư tôn chẳng nói chẳng rằng, cho đệ một đống đan dược, toàn là trân phẩm cao cấp. Rõ ràng trước đây khi sư huynh tiến cấp, sư tôn còn không nỡ cho một viên đan dược nào. Sư tôn thật thiên vị!"

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

"Hôm nay sư tôn dạy đệ một kiếm pháp mới, nhưng đệ vụng về quá, phải để sư tôn tận tay chỉ dạy hơn mười lần mới hiểu được."

"Sư tôn hôm nay vô tình c.h.é.m nát chiếc bàn trà mà sư huynh tặng, rồi ném vào nhà bếp. Nhưng cũng chẳng tiếc, đệ dùng số gỗ đó nấu được món giò heo kho tàu siêu ngon, sư huynh ăn nhiều vào nhé, đừng lãng phí~!"

"À, trưa nay khi Tông chủ đến tìm sư tôn bàn chuyện, đệ nghe lén được là sư tôn đã giành cho đệ một cơ hội vào bí cảnh, nhưng lại bảo Tông chủ cấm túc sư huynh thêm ba tháng nữa..."

Một tiếng "choang" vang lên, ta đập mạnh cây bút lông xuống bàn, giọng nói phiền phức của Tiểu sư đệ cuối cùng cũng dừng lại. Đối diện với vẻ mặt ngây thơ của đệ ấy, ta chỉ thản nhiên nhìn, không hề có chút giận dữ nào: "Sư tôn làm gì, tự nhiên sẽ có lý do của Người. Tiểu sư đệ không cần phải nói những chuyện này trước mặt ta, ta sẽ không có bất kỳ ý kiến gì. Không còn sớm nữa, nếu Tiểu sư đệ không có việc gì, thì hãy về đi."

Tiểu sư đệ chẳng qua là lo lắng ta vẫn còn tơ tưởng đến sư tôn, sợ ta lại như trước mà quấn quýt lấy sư tôn mà đệ ấy yêu quý. Đệ ấy muốn thử thái độ của ta, tiện thể muốn ta vì thế mà sinh lòng oán hận sư tôn, tốt nhất là trở mặt thành thù.

Nhưng chẳng cần thiết, ta của bây giờ, đối với sư tôn chỉ còn tình nghĩa sư đồ. Thậm chí chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.