Lòng Say Đắm Sư Tôn

Chương 4



14.

Nhìn vẻ mặt hờ hững của ta, Tiểu sư đệ thăm dò nói: "Sư huynh, huynh thật sự không còn để tâm đến sư tôn nữa sao?"

Ánh mắt ta nghiêm túc, nói thẳng ra: "Tiểu sư đệ đừng lo, ta đã lớn rồi, sẽ không còn quấn quýt lấy sư tôn như trước nữa."

Kiếp trước ta thực sự rất thích, rất thích sư tôn, mỗi lời người nói, ta đều coi như thánh chỉ. Người nói vào Trúc Cơ là việc của bản thân, không nên dùng đan dược hỗ trợ, ta tin. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng sư tôn của nhà người ta lo lắng bảo vệ đệ tử mình lúc vào Trúc Cơ, ta vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Người bảo ta đừng lãng phí thời gian vào những việc vô bổ, tu luyện mới là chính đạo, ta cũng tin. Thế nên khi sư tôn tùy tiện đặt chiếc bàn trà làm từ gỗ Kim Tơ Nam mà ta đã tốn nửa năm để điêu khắc, rồi phơi nắng trong sân, ta không hề ngăn cản. Thậm chí sau này Tiểu sư đệ luyện kiếm trong sân của sư tôn, làm vỡ chiếc bàn trà đó, ta cũng không nói một lời.

Nhưng khi nhìn thấy Người nâng niu một miếng ngọc nhỏ mà Tiểu sư đệ tiện tay điêu khắc trong lúc học, lúc nào cũng đeo trên thắt lưng, cứ như muốn cho tất cả mọi người đều thấy, ta đã ghen tị. Ta giận vì sư tôn thân thiết với Tiểu sư đệ, ta ác ý muốn cướp lấy miếng ngọc chói mắt đeo trên thắt lưng Người mà đập vỡ, nhưng lại bị sư tôn dùng một chưởng đánh văng.

Lần đó, ta đã phải nằm trên giường suốt nửa tháng, mới có thể miễn cưỡng đi lại được.

Ta của ngày xưa không nhìn rõ sự thật, cứ luôn nghĩ rằng mình thích sư tôn, thì sư tôn chỉ có thể thuộc về mình. Bây giờ đã thông suốt, có những việc, có những người, thật sự không thể cưỡng cầu mà có được. Những thứ đã định sẵn không thuộc về ta, dù có nắm chặt đến đâu, cuối cùng cũng sẽ mất đi.

15.

Kể từ ngày đó, ta đối với Tiểu sư đệ càng lạnh nhạt hơn. Bởi vì bây giờ, ta chỉ một lòng nghĩ đến việc nâng cao tu vi của bản thân, rồi sớm rời núi.

Làm một sư huynh tốt thật khó, ta nghĩ mình không phù hợp với chức vị này, cũng không muốn duy trì mối quan hệ giả dối này.

Tiểu sư đệ lại tưởng rằng ta buồn bã vì sự thiên vị của sư tôn, nên cũng không còn hứng thú với đệ ấy. Ngược lại, đệ ấy lại rất vui vẻ, lần nào đến cũng líu lo không ngừng, còn luôn quấn quýt bên ta, ta đi đâu là đệ ấy theo đó.

Ta mặc kệ đệ ấy, cứ làm việc của mình. Chỉ cần đệ ấy không làm phiền đến ta, ta sẽ không lên tiếng đuổi đi, miễn cưỡng duy trì mối quan hệ bề mặt. Mặc dù đệ ấy quả thật có chút phiền phức.

May mà gần đây Tiểu sư đệ đến ngày càng ít, chắc là đang chuẩn bị cho việc vào bí cảnh sắp tới. Điều này khiến ta thở phào nhẹ nhõm, vì ta thật sự không muốn ngày nào cũng nhìn thấy Tiểu sư đệ phiền phức này.

16.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiêu Trạch vẫn đến tìm ta mỗi ngày, chỉ là chủ đề câu chuyện đã chuyển sang bí cảnh.

“Nghe nói bí cảnh lần này có rất nhiều bảo vật, chỉ là số lượng người được vào rất ít. Tông chủ còn vì thế mà tổ chức một cuộc thi, chỉ năm mươi người đứng đầu mới có tư cách vào bí cảnh. Nhiều sư huynh sư tỷ đang cố gắng tranh giành lắm đấy.”

Thấy ta chẳng có chút động lòng, Tiêu Trạch sốt ruột: “Quân sư huynh, huynh không lo lắng chút nào sao? Chẳng lẽ huynh không muốn đi vào bí cảnh à?”

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Kết thúc một chiêu thức, ta hoàn hảo thu kiếm: “Không muốn.”

Ta thực sự không muốn đi, bởi ta phát hiện, mặc dù Tư Quá Nhai áp chế tu vi, nhưng lại có thể phản hồi gấp đôi khi tu luyện. Có một nơi báu vật giúp tăng tu vi nhanh chóng như vậy, chẳng phải hấp dẫn hơn việc đi vào bất kỳ bí cảnh nào hay sao?

Hơn nữa, ngay cả kiếp trước ta không bị cấm túc ở Tư Quá Nhai, cũng vì nhiều lý do mà không thể vào bí cảnh. Điều này cho thấy ta và bí cảnh không có duyên. Vậy nên dù có trọng sinh, ta cũng nhất định không vào được, nên chẳng cần phải tranh giành làm gì.

Cũng giống như mối quan hệ giữa ta và sư tôn vậy, không có duyên thì chính là không có duyên, dù có cố gắng đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ là tình thầy trò, trọng sinh bao nhiêu lần cũng vậy.

“Bạch Tiên tôn kia cũng thật là tàn nhẫn, huynh đã đến Tư Quá Nhai hơn hai tháng rồi, Ngài ấy không những không đến thăm huynh lần nào, mà còn bảo Tông chủ tăng thêm ba tháng cấm túc cho huynh. Thật là quá đáng mà!”

Ta thì không thấy có gì, có lẽ sư tôn cảm thấy hình phạt dành cho ta chưa đủ, ba tháng cấm túc không đủ để Người trút giận vì ta đã bắt nạt Tiểu sư đệ.

Ta thản nhiên nói: “Ta tin sư tôn có những tính toán riêng của Người.”

Tiêu Trạch thấy đến lúc này mà ta còn bênh vực sư tôn, có chút thất vọng. Nhưng đệ ấy cũng không thể nói gì, dù sao cả tông môn đều biết, ta – Quân Diệp – là người nghe lời sư tôn nhất.

Ta không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn bước tới vỗ vai Tiêu Trạch: “Bí cảnh lần này đúng là một cơ hội tốt, đệ hãy cố gắng, nỗ lực tranh giành tư cách vào bí cảnh nhé.”

Tiêu Trạch lập tức gật đầu: “Huynh yên tâm đi, Quân sư huynh, đệ nhất định sẽ cố gắng, rồi vào đó mang thật nhiều bảo vật tốt ra cho huynh!”

17.

Từ đó, những ngày tháng của ta ở Tư Quá Nhai trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Điều này lại tốt hơn, ta có thể tĩnh tâm tu luyện hơn, hiệu quả trực tiếp được nhân lên gấp đôi.

Lịch sinh hoạt của ta rất đều đặn, ngủ sớm dậy sớm. Chỉ là không hiểu sao, ban đêm ta luôn gặp ác mộng.