22.
Ta cúi đầu, đợi rất lâu mà không nghe thấy sư tôn đáp lời, trong lòng có chút nghi hoặc. Nhưng ta không dám chất vấn, chỉ có thể quỳ gối chờ đợi.
May mà khoảng thời gian này ở Tư Quá Nhai, ta đã chăm chỉ rèn luyện, dù không có tu vi bảo vệ, cũng có thể chịu được chút khổ ải về thể xác. Thế nên chút hình phạt quỳ này, đối với ta mà nói không phải là chuyện khó khăn gì.
Sư tôn nhìn ta không có ý định đứng dậy, nắm đ.ấ.m đã siết chặt lại càng chặt hơn, móng tay hằn sâu vào da thịt, tạo ra những vết hằn sâu. Người nói với giọng khàn đặc: “Ta không có ý định trừng phạt con.”
Nghe thấy lời này, lòng ta chợt nhẹ nhõm. Tốt rồi, không cần phải tốn thời gian đối phó với những chuyện khác.
Ta lạy một cách chuẩn mực: “Tạ ơn sư tôn!”
Mặc dù ngay từ đầu chính sư tôn đã khiến ta thổ huyết, ta mới làm bẩn áo của Người. Nhưng giờ cho ta một vạn lá gan, ta cũng không dám so đo lỗi lầm của Người.
Người ta thường nói, hài tử biết khóc thì sẽ có kẹo, nhưng với điều kiện là người đối diện phải thích hài tử đó. Sư tôn sẽ không thiên vị ta, giờ ta còn biết Người đã ghét ta từ rất lâu rồi, vậy thì ta càng không thể như trước đây mà không sợ c.h.ế.t quấn lấy Người nữa.
Trùng sinh một kiếp, sống sót mới là điều quan trọng nhất.
23.
Ta rất thắc mắc tại sao sư tôn lại đến đây hôm nay. Nếu nói là để báo thù cho Tiểu sư đệ, vậy tại sao lúc nãy không phạt ta?
Tuy nhiên, sư tôn không bảo đứng dậy, ta cũng không dám đứng. Cảm thấy bắp chân trần bên ngoài chiếc áo bông tơ vàng có chút lạnh, ta từ từ nhích từng chút một, muốn chiếc áo phía sau che kín bắp chân.
Ta cứ nghĩ với những hành động nhỏ nhặt này, sư tôn chắc chắn sẽ không chú ý đến. Nhưng sư tôn đột nhiên kéo ta dậy, dường như lúc này mới để ý đến chiếc áo bông mà ta đang mặc.
Đồng tử Người mở to, bàn tay lớn thô bạo sờ lên chiếc áo bông ta đang mặc. Từng tấc một, giống như đang vuốt ve cơ thể ta vậy.
Ta bị hành động đột ngột của sư tôn làm cho giật mình, theo bản năng muốn phản kháng. Nhưng ta đâu phải đối thủ của sư tôn? Chỉ cần một tay, Người cũng có thể dễ dàng khống chế ta.
Vẻ mặt sư tôn lạnh như băng, cứ như đột nhiên phát hiện ra một chuyện khiến Người vô cùng kinh ngạc. Đặc biệt là khi Người sờ đi sờ lại phần cánh tay ta, lực rất mạnh, cứ như đang nhéo vào da thịt ta qua lớp áo vậy.
Sau khi sờ khắp cơ thể ta, Người đột ngột lột chiếc áo bông tơ vàng đó ra khỏi người ta một cách thô bạo: “Đây là ai đưa cho con? Có phải là Trình Dục không?”
Trình Dục là tên của Tiểu sư đệ.
Ta hơi sững sờ, chiếc áo đã bị giật mạnh xuống. Cánh tay ta đau buốt, ngay cả cổ cũng bị siết thành một vết đỏ. Không cần nhìn cũng biết, da thịt ta chắc chắn đã đỏ ửng một mảng lớn. Cũng may là chiếc áo bông tơ vàng có chất lượng đủ tốt, nếu không chắc chắn đã bị xé rách rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
24.
Sư tôn hung hăng nhìn chiếc áo bị Người giật xuống, tức đến mức hốc mắt đỏ hoe: "Nói! Chiếc áo này con lấy từ đâu ra?"
Ta bấu chặt ngón tay, đứng trước mặt sư tôn không nói lời nào, trong lòng lại đang suy nghĩ. Thì ra sư tôn đã thích Tiểu sư đệ từ sớm như vậy rồi sao?
Thì ra khi thích một người, sẽ để ý đến việc đồ vật của người mình thích xuất hiện trong tay người khác!
Chẳng trách sư tôn lại quý trọng miếng ngọc bội mà Tiểu sư đệ tặng, nhưng lại hoàn toàn không màng đến món quà ta tặng, để mặc người khác chà đạp. Vì Tiểu sư đệ là người sư tôn yêu quý, còn ta là người không quan trọng.
So sánh như vậy, ta cảm thấy bản thân kiếp trước cố chấp không buông thật là một kẻ ngốc, lại còn ảo tưởng sư tôn có thể thích mình.
25.
Sư tôn dường như bị kích động rất mạnh, gầm lên thật to: "Nói!"
Ta bị dọa run rẩy, lập tức quỳ xuống, kể lại mọi chuyện một cách chi tiết.
Chỉ là ta chỉ nói Tiểu sư đệ đến thăm ta một lần, chiếc áo cũng là do Tiểu sư đệ cảm thấy áy náy nên mới tặng cho ta. Chủ yếu là sợ sư tôn đang ghen tuông mà biết Tiểu sư đệ đã đến đây nhiều lần, ta sẽ bị hành hạ đến chết.
Nghe xong lời ta giải thích, sư tôn giơ tay ném thẳng chiếc áo xuống đất, rồi dùng một ngọn lửa thiêu rụi nó.
Chiếc áo bông tơ vàng thượng hạng trong nháy mắt bị ngọn lửa nhấn chìm.
Ta tiếc nuối vô cùng, trong lòng không khỏi oán thán sư tôn. Rõ ràng chiếc áo đẹp như vậy, chỉ vì bị ta mặc qua mà vứt bỏ, thật lãng phí!
Nhưng dù ta có tiếc đến mấy, cũng không thể thay đổi quyết định của sư tôn.
26.
Ta nghe thấy sư tôn hít sâu vài lần, sau đó mới nén giận nói: "Sau này đồ của Trình Dục, con đừng tùy tiện lấy nữa."
Ta ngoan ngoãn đáp lời: "Sư tôn yên tâm, lần sau con sẽ không tái phạm."
Dù sao bây giờ ta đã biết Người là một kẻ ghen tuông, sẽ để tâm khi người khác cầm đồ của tiểu đệ tử mà Người yêu quý. Vì mạng sống của mình, ta nhất định sẽ không dám nhận đồ của Tiểu sư đệ nữa.
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Giống như Tiểu sư đệ đã tìm cớ lấy lại cây Họa Minh Kiếm mà sư tôn tặng cho ta, sau này đồ của sư tôn, ta cũng không dám nhận nữa.
Thậm chí ta còn đang tính toán, có nên trả lại tất cả những bảo vật mà sư tôn từng tặng cho ta cho Tiểu sư đệ trước không. Để sau này đệ ấy có nhớ ra, cũng không cần phải đến tìm ta từng chút một.