27.
Sư tôn cứ đứng thẳng ở đó, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, dường như muốn nhìn ra một cái hố. Ngược lại, ta lại nhìn xuống đất, thả lỏng tâm trí.
Sau khi biết rằng ta cuối cùng cũng sẽ trở thành một người ngoài cuộc, ta dứt khoát thu hồi mọi sự chú ý, chỉ quan tâm đến tu vi của bản thân.
Sư tôn chẳng qua là tìm cớ để trừng phạt ta, dù sao ta bây giờ cũng không thể phản kháng, dứt khoát cứ mặc kệ, chờ sư tôn giáng phạt.
Đợi đến khi sư tôn cuối cùng cũng thu lại ánh mắt, nhưng khi nhìn thấy ta không có bất kỳ biểu cảm cảm xúc nào, trong lòng Người khẽ giật mình.
Rõ ràng dáng vẻ điềm tĩnh như vậy, là dáng vẻ mà sư tôn từng mong ta trở thành.
Nhưng giờ ta thực sự đã làm được, thực sự trở nên cung kính lễ phép với Người, sư tôn lại cảm thấy không quen. Người có thể nhận thấy rõ, từ sau lần ta ngoan ngoãn chịu phạt, ta đột nhiên thay đổi.
Nhưng rõ ràng lúc nãy khi Người xuất hiện, ta đã vui mừng, giống hệt như trước đây. Bây giờ tại sao lại trở nên như vậy? Có phải Người đã làm sai điều gì không? Lẽ nào là vì Người đã quát mắng ta? Hay là vì Người đã trừng phạt ta, nên ta đang dỗi?
Trong lòng sư tôn dâng lên một tia hy vọng, mong rằng ta chỉ đang dỗi Người. Dù là một đệ tử thì nên điềm đạm, không thể cứ mãi làm nũng hay dỗi sư tôn.
Nhưng ta vẫn còn nhỏ, Người không nên quá nghiêm khắc với ta.
28.
Sư tôn muốn tiến lên đỡ ta dậy, cảm xúc hối hận tràn ngập trong lòng. Lỗi tại Người, là Người đã không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Nhưng tay Người vừa giơ lên, ta lại theo bản năng lùi về sau. Mặc dù ta cúi đầu, nhưng sư tôn vẫn thấy rõ sự sợ hãi và cảnh giác không nên xuất hiện trong mắt ta.
Cổ họng sư tôn nghẹn lại, các ngón tay vô thức co lại. Không nên như vậy, tất cả đều sai rồi.
Ta có thể có nhiều loại cảm xúc kỳ lạ, nhưng hai loại cảm xúc này là thứ không nên xuất hiện nhất!
Giống như lần ta chấp nhận hình phạt và bỏ đi, cái cảm giác muốn hoàn toàn đoạn tuyệt với Người. Lúc đó Người đã rất hoảng loạn, Người cố tình phớt lờ sự bất an này, luôn bế quan tĩnh tâm, nên mấy tháng nay không đến thăm ta.
Cho đến hôm nay, Người đột nhiên khao khát muốn gặp ta.
Nhưng bây giờ, Người không dám nhìn thêm nữa, quay người đi. Khi nhìn thấy bóng dáng đơn độc, run rẩy của ta, Người trực tiếp lấy ra một chiếc áo bông cao cấp và tốt hơn từ trong túi trữ vật.
Người đặt chiếc áo lên bàn bên cạnh, giọng nói khàn khàn, nhưng lại nói một câu không liên quan: "Ta... không có ý định mắng con, đừng sợ ta!"
Ta nhíu mày, không hiểu lắm, nhưng những lời nịnh nọt vẫn thốt ra: "Đồ nhi không sợ sư tôn, những việc sư tôn làm chắc chắn đều đúng đắn."
29.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sư tôn vẫn không gọi ta đứng dậy, chỉ để lại một chiếc áo bông rồi vội vã rời đi.
Không biết có phải là ảo giác của ta không, nhưng trước khi đi, sư tôn dường như đã liếc nhìn thanh kiếm sắt bên cạnh ta.
Nhưng ta không để tâm, dù sao cây kiếm mà sư tôn đã tặng đã bị Tiểu sư đệ lấy lại rồi. Đây chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường, sư tôn chắc chắn sẽ không để mắt tới.
Quỳ chờ một lúc lâu, chắc chắn sư tôn sẽ không đột ngột quay lại, ta mới từ từ đứng lên. Không có chiếc áo bông tơ vàng, cơn gió lạnh buốt của Tư Quá Nhai khiến ta không kìm được rùng mình.
Ta rụt cổ lại, không thèm liếc nhìn chiếc áo trân phẩm mà sư tôn để lại, vội vàng chạy vào phòng tìm chiếc áo khoác dày mà Tiêu Trạch đã mang đến cho ta.
Ban đầu ta không muốn chạm vào chiếc áo choàng màu trắng đó, vì nó là đồ của sư tôn. Nhưng ta lại nghĩ, chiếc áo này tốt như vậy, nếu cứ để ở ngoài gió táp mưa sa, nếu bị bẩn hay hỏng thì thật đáng tiếc biết bao!
Thế là ta cất nó vào ngăn kéo riêng biệt trong tủ quần áo, bọc kín cẩn thận.
30.
Những ngày tiếp theo ở Tư Quá Nhai của ta trôi qua vô cùng thư thái, ta dồn toàn bộ tâm trí vào việc tu luyện.
Mỗi ngày thức dậy là luyện kiếm, khi nghỉ ngơi thì chép kinh thư. Toàn bộ con người ta trở nên minh mẫn hơn rất nhiều, sự lĩnh hội về kiếm đạo cũng sâu sắc hơn. Thậm chí đến sư tôn và Tiểu sư đệ, ta cũng gần như không nghĩ đến.
Cho đến khi sáu tháng cấm túc kết thúc, ta vẫn còn cảm thấy luyến tiếc, không muốn rời khỏi Tư Quá Nhai.
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Ta thậm chí còn nghĩ, làm thế nào để lại bị phạt đến Tư Quá Nhai cấm túc tiếp đây? Lại đi bắt nạt Tiểu sư đệ để chọc giận sư tôn sao?
Thôi bỏ đi!
Ta không có gan để chọc giận sư tôn, cũng không muốn đi bắt nạt Tiểu sư đệ nữa.
Cuối cùng, ta chỉ có thể từng bước rời khỏi Tư Quá Nhai, ánh mắt đầy lưu luyến.
Vị sư huynh canh gác Tư Quá Nhai nhìn thấy vẻ mặt quyến luyến của ta, còn bắt đầu nghi ngờ có phải mắt mình có vấn đề rồi không? Nếu không thì chính là ta ở Tư Quá Nhai quá lâu, đầu óc đ.â.m ra ngốc nghếch rồi!
Làm sao lại có người luyến tiếc một nơi vừa lạnh vừa không thể dùng pháp thuật như Tư Quá Nhai cơ chứ?
31.
Về lại Thanh Nhã Cư, ta nóng lòng ngồi thiền. Tu vi vốn dĩ đã đình trệ, dưới sự dẫn dắt của ta, bắt đầu tăng vọt.
Ta của hiện tại, chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào Kim Đan Kỳ!
Ta vui sướng khôn xiết, cảm giác những nỗ lực bấy lâu nay đã nhận được phản hồi vô cùng tích cực! Cuộc sống đã có hy vọng, ngay cả ánh nắng cũng trở nên rực rỡ hơn.
Có lẽ ta có thể đột phá Kim Đan Kỳ sớm hơn, rồi rời núi sớm!