Lòng Say Đắm Sư Tôn

Chương 9



Tiêu Trạch cực kỳ thích, kiểu dáng của ngọc bội cũng rất hợp với thẩm mỹ của đệ ấy, đệ ấy lập tức đeo nó vào thắt lưng của mình.

Chiếc ngọc bội ta khắc tinh xảo nhưng không rườm rà, đeo trên người Tiêu Trạch, ngay lập tức làm tăng thêm vẻ ôn nhu, quả thực rất hợp với đệ ấy.

Tiêu Trạch chắc là quá vui mừng, liền tiến đến ôm ta một cái thật chặt: “Cảm ơn Quân sư huynh, đệ thích món quà này lắm!”

Ta không thích tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng ta vẫn ôm lại Tiêu Trạch một cái, rồi mới đẩy đệ ấy ra.

Khi tách ra, một vật ấm nóng khẽ chạm vào cổ ta, ta có chút không thoải mái sờ vào. Nhìn thấy đôi tai ửng đỏ của Tiêu Trạch, ta không khỏi mỉm cười.

Người này có hơi quá ngây thơ rồi không? Chỉ ôm nhẹ một cái mà tai đã đỏ bừng lên. Vừa rồi chắc là đôi tai đỏ au của đệ ấy đã cọ vào cổ ta, cảm giác cũng ngứa ngáy lạ.

36.

Bảo Tiêu Trạch về sớm, ta cũng trở lại Thanh Nhã Cư của mình.

Nhưng vừa bước vào phòng, ta đã cảm nhận được một luồng khí khác lạ. Lạnh lẽo và dính nhớp, khiến ta rất khó chịu.

Ta không do dự, lập tức quay người ra ngoài. Nhưng ta chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng, luồng khí đó ngay lập tức bao vây lấy ta.

Một đôi tay vững chãi giữ chặt lấy ta, một tay bịt miệng, một tay ôm eo, mạnh mẽ ném ta lên giường.

Cửa phòng bị người kia dùng pháp thuật đóng lại. Ta còn chưa kịp bò dậy từ trên giường, một bóng người đã đè thẳng xuống.

Trong phòng không thắp đèn dầu, xung quanh tối đen như mực, không thể nhìn rõ mặt người kia.

Ta chỉ thấy đôi tay người đó lần lượt siết c.h.ặ.t t.a.y ta, cơ thể nóng bỏng nhưng lại toát ra hơi lạnh hoàn toàn đè lên người ta, đầu vùi vào hõm cổ ta điên cuồng mút lấy.

Ta khó chịu rên lên, nhưng không hiểu sao cơ thể đột nhiên mềm nhũn, hoàn toàn không thể giãy giụa. Ngay cả pháp thuật cũng không thể sử dụng, ta của hiện tại chỉ có thể chịu trận.

“Ai? Buông… ra!”

Người đó không thèm để ý đến ta, cứ điên cuồng cắn xé cổ ta. Càng cắn càng mạnh, cho đến khi cảm giác đau nhói truyền đến, đối phương vẫn không dừng lại.

Không hiểu sao, đầu óc ta bắt đầu choáng váng, thậm chí còn có những phản ứng kỳ lạ.

Người đó dường như cuối cùng cũng đã hả giận, hoặc là đã phát hiện ra sự thay đổi của ta. Hắn bắt đầu chuyển sang nơi khác.

Những nụ hôn dày đặc rơi xuống cổ và xương quai xanh của ta, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng điên cuồng ập đến.

37.

Cho đến khi người đó muốn từ từ tiến lại gần mặt ta, ta hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng lấy hết sức lực, đạp một cú khiến người đó văng xuống khỏi người ta.

Ta chống đỡ cơ thể mềm nhũn, muốn đứng dậy chạy ra ngoài cầu cứu. Nhưng chân vừa chạm đất, ta đã không thể khống chế được mà mềm nhũn ngã xuống.

Tuy nhiên, ta không ngã xuống đất, vì người đó đã từ dưới đất bò dậy, vững vàng ôm lấy ta từ phía sau. Ta vô lực tựa vào người đó, mắt bị che lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, run rẩy cất tiếng: “Ngươi… muốn gì? Chỉ cần ta có, ta đều có thể cho ngươi, đừng… ưm”

Ta chưa nói dứt lời, người đó đã trực tiếp bẻ mặt ta lại, chiếm lấy đôi môi ta một cách đầy xâm lược. Hắn dễ dàng cạy mở miệng ta, rồi quấn lấy ta. Cho đến khi ta không thể chống đỡ nổi nữa, và ngất lịm đi.

Trong cơn mơ màng, ta cảm thấy trên mặt đột nhiên nhỏ xuống vài giọt chất lỏng nóng hổi. Giọng nói không rõ ràng vang lên bên tai, khàn đặc và bị nén lại: “Ta không cần gì cả, ta chỉ cần huynh… Tại sao trong mắt huynh luôn không có ta…”

“Sư huynh, huynh chỉ có thể thuộc về ta…”

38.

Ta lại gặp ác mộng, trong mơ, con rắn khổng lồ kia quấn chặt lấy ta.

Nó điên cuồng cắn xé cổ ta, muốn ăn thịt ta từng miếng một, trong mắt tràn ngập khát khao. Ta muốn giãy giụa, nhưng lại không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, giống hệt cơn ác mộng ta từng gặp ở Tư Quá Nhai.

Ta giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, mở mắt, sự sợ hãi vẫn chưa tan hết.

Bên tai truyền đến tiếng thở đều đều, ấm áp, toàn thân ta cứng đờ. Trong khoảnh khắc, ta không phân biệt được đây là thực tại hay trong mơ nữa.

Ta cựa quậy, phát hiện hai tay và hai chân đều bị ôm chặt, giống hệt cảm giác bị rắn quấn trong mơ.

Ta siết chặt nắm đấm, giơ chân lên, đạp thẳng thứ đang ôm mình xuống giường.

“Ây da!”

Ta cau mày, cảm thấy giọng nói này nghe có chút quen thuộc.

Thứ bị ta đạp xuống giường xoa xoa đầu, bò dậy từ dưới đất, rồi nhìn ta với vẻ mặt đầy tủi thân.

Thì ra là Tiểu sư đệ.

39.

Ta cau mày thật chặt, đứng trên giường nhìn xuống đệ ấy: “Tại sao đệ lại ở trong phòng ta?”

Tiểu sư đệ đáng thương: “Đệ đến tìm sư huynh mà!”

Ta không mảy may lay động: “Đến tìm ta, tại sao lại xuất hiện trên giường ta?”

Ta chân trần nhảy xuống khỏi giường, nhìn chiếc giường lộn xộn, vô cùng ghét bỏ.

Kết quả, Tiểu sư đệ trực tiếp ngồi bệt xuống đất, khẽ nức nở, trông thật đáng thương: “Sư huynh vong ân bội nghĩa, rõ ràng đêm qua đệ vừa cứu sư huynh, vậy mà sáng hôm sau huynh đã trở mặt không nhận người!”

Ta không hiểu: “Đệ cứu ta?”

Ta cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm qua, nhưng ký ức cuối cùng của ta chỉ dừng lại ở việc ta và Tiêu Trạch trao đổi quà tặng xong, ta trở về phòng của mình. Sau đó làm thế nào để tắm rửa, thay quần áo, ngủ khi nào, ta hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Tiểu sư đệ tự ngừng khóc, còn nhanh nhảu chạy đến mang giày cho ta: “Sư huynh đương nhiên không có ký ức, bởi vì sư huynh vừa bước vào cửa đã ngất xỉu rồi!”