32.
Ngày đó là ngày bí cảnh kết thúc, rất nhiều người trong tông môn đang đợi ở cửa bí cảnh.
Tông môn chúng ta cũng phái rất nhiều người đến, trong đó có không ít Trưởng lão, đều đến để đón các đệ tử ưu tú của tông môn trở về.
Ta cũng đến, nhưng là tự mình lén chạy xuống. Ta nằm trên một cái cây lớn cách cửa bí cảnh khá xa, miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó, ung dung rung chân đung đưa.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ thơm thoang thoảng, ánh nắng ấm áp rọi lên người, vô cùng thoải mái. Điều này khiến ta chỉ muốn ở lại dưới núi như vậy, sống một cuộc đời tiêu d.a.o tự tại.
Đáng tiếc là vẫn còn thẻ thân phận ràng buộc, phải gỡ bỏ nó đi, mới có thể vô lo vô nghĩ.
Vì lo bị người khác phát hiện, ta đã cố ý ngụy trang một chút. Từ bộ pháp y màu trắng ngà của Thanh Nhã Tông, ta đổi sang bộ vải thô màu xám, đầu còn đội một chiếc nón lá lớn, cả người trông như một hiệp khách giang hồ.
Nếu không phải là người vô cùng quen thuộc với ta, thì thật sự không thể nhận ra ta là ai.
33.
“Tiểu sư đệ!” Thấy bóng dáng quen thuộc, ta trực tiếp nhảy từ trên cây xuống, đi về phía Tiêu Trạch.
Tiêu Trạch đã quá quen thuộc với giọng nói của ta, chỉ một tiếng gọi giữa đám đông, đệ ấy đã nhận ra ngay là ta. Và cũng chỉ một cái nhìn, đệ ấy đã thấy bóng dáng ta ở phía sau mọi người.
Đệ ấy lập tức chạy về phía ta, ta cũng sải bước nhanh về phía đệ ấy.
Trước khi đệ ấy kịp mở lời, ta trực tiếp kéo tay đệ ấy đi ra ngoài. Hôm nay tông môn lùi thời gian giới nghiêm lại hai canh giờ, hiếm khi được xuống núi, đương nhiên phải đi xem thế giới dưới núi này ra sao rồi.
Ta kéo Tiêu Trạch đi quá nhanh, nên không hề để ý, Tiểu sư đệ cũng vừa vặn bước ra từ bí cảnh. Đệ ấy cũng nghe thấy tiếng ta gọi, cũng nhận ra giọng nói của ta, và nhận ra ta.
Tiểu sư đệ không ngờ ta lại đột nhiên đến đón đệ ấy, và còn nhìn thấy đệ ấy ngay lập tức. Lòng đệ ấy ngay lập tức tràn ngập hạnh phúc, nụ cười trên môi cứ thế nở rộ.
Tiểu sư đệ bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng được gần gũi với ta. Ba tháng không gặp, đệ ấy thực sự rất nhớ ta.
Nhưng khi thấy ta hoàn toàn không để ý đến mình, đi thẳng qua trước mặt đệ ấy, rồi kéo Tiêu Trạch đi, nụ cười trên môi Tiểu sư đệ lập tức tắt lịm.
Thì ra… sư huynh không phải đến tìm hắn!
34.
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Ta hoàn toàn không biết có một cái đuôi nhỏ đang đi theo sau, ta trực tiếp đưa chiếc đùi gà nướng siêu ngon mua trên đường cho Tiêu Trạch: “Mau nếm thử đi, chiếc đùi gà này ngon lắm, ngon hơn đồ ăn trong nhà bếp của tông môn chúng ta nhiều!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Trạch không khách sáo, cắn một miếng thật lớn. Đùi gà được ta dùng tu vi giữ ấm nên vẫn còn nóng hổi, cắn một miếng là mỡ tràn ra khắp miệng, thơm ngon vô cùng.
Mắt Tiêu Trạch sáng lên: “Ưm, ngon thật đấy!”
Ta có chút tự hào hếch cằm lên, ta giỏi thật, tìm được một quán ăn ngon như vậy. Nhưng khi ta dẫn Tiêu Trạch đi dạo khắp thị trấn, ta lại phát hiện mỗi quán ăn dưới núi này đều làm đồ ăn cực kỳ ngon.
So sánh lại, chiếc đùi gà nướng thơm ngon kia bỗng trở nên tầm thường.
Trước khi xuống núi, ta luôn miệng nói muốn sống một cuộc sống tiêu d.a.o tự tại dưới núi, nhưng ta chưa bao giờ biết cuộc sống dưới núi lại có thể tiêu d.a.o tự tại đến vậy!
Ánh đèn rực rỡ, náo nhiệt vô cùng. Người dân nơi đây không vùi đầu vào tu luyện, không cả ngày đấu đá lẫn nhau. Mà họ nhiệt tình với cuộc sống, thảnh thơi nhàn hạ, tận hưởng thời gian.
Dù sao ta cũng không theo đuổi tu vi quá cao, cuộc sống như vậy lại rất phù hợp với ta. Chuyến đi này, càng khiến ta mong chờ cuộc sống sau này khi xuống núi.
Sau khi trở về, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện gấp bội, sớm rời khỏi tông môn, xuống núi!
35.
Khi chúng ta ăn no nê rồi lên núi, vừa kịp lúc quay về tông môn trước giờ giới nghiêm.
Tiêu Trạch ân cần đưa ta về đến Thanh Nhã Cư, rồi đưa hết số bảo vật mà đệ ấy tìm được trong bí cảnh cho ta.
Vẻ mặt đệ ấy có chút tự hào: “Quân sư huynh, những bảo vật này đều là tặng cho huynh!”
Tuy không nhiều bằng những sư huynh sư tỷ khác, nhưng tất cả đều là bảo vật cực tốt!
Ta mỉm cười chân thành với Tiêu Trạch, không từ chối. Ta chọn hai món đặc biệt thích hợp với việc tu luyện của mình, còn lại đều bảo Tiêu Trạch mang về.
Ta cũng lấy ra một chiếc ngọc bội được chạm khắc vô cùng tinh xảo trong túi ra đưa cho Tiêu Trạch.
Chiếc ngọc bội này tuy được ta chạm khắc trong lúc học bài, nhưng nhờ việc gần đây ta lĩnh hội kiếm đạo cao hơn, cộng với việc ta cũng từng luyện tập điêu khắc, nên chiếc ngọc bội này được ta khắc rất đẹp, sống động như thật.
Tiêu Trạch cầm chiếc ngọc bội bằng hai tay, mắt sáng lấp lánh: “Sư huynh, đây là do huynh tự khắc sao? Đẹp quá đi!”
Ta có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Là ta khắc đấy, hy vọng đệ không chê.”
Trên ngọc bội có khắc một trận pháp, miễn cưỡng có thể coi là một pháp khí phòng thủ trung cấp, mang theo bên người cũng có thể bảo vệ bản thân. Hơn nữa, viên ngọc là một khối bạch ngọc thượng hạng, rất hợp với chiếc pháp bào màu xanh nhạt mà Tiêu Trạch yêu thích.
Lúc ta chạm khắc, ta đã muốn tặng cho Tiêu Trạch rồi.