Nửa tháng trước, anh ấy xuất ngoại để tham gia một trại hè giao lưu do khoa của trường tổ chức.
Anh đặc biệt dặn mẹ tôi bảo tôi mang bữa khuya lên phòng cho anh
Khi tôi đẩy cửa phòng bước vào, Văn Hàn khẽ nâng mắt nhìn tôi.
Anh vừa tắm xong, trên người khoác áo choàng, mái tóc còn ẩm hơi rối được vuốt ra sau, để lộ ra gương mặt anh tuấn nhưng đầy vẻ lạnh lùng.
Văn Hàn bước tới đỡ lấy khay đồ ăn trên tay tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra, một bàn tay của anh đã bị thương.
Những ngón tay thon dài, khớp xương hiện rõ đầy cuốn hút, nhưng lòng bàn tay lại bị quấn một lớp băng trắng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tôi lo lắng hỏi.
Văn Hàn không trả lời ngay.
Anh tiện tay đặt khay đồ ăn xuống, rồi lập tức quay người ôm chặt tôi vào lòng.
Thực ra, mục đích của anh không phải là ăn khuya.
Cúi đầu xuống, anh trực tiếp hôn tôi.
Có lẽ vì đã quá lâu không gặp, tối nay Văn Hàn hôn có phần mạnh mẽ hơn bình thường.
Dưới sự tấn công mãnh liệt của anh, tôi gần như không thể chống đỡ.
Chỉ còn cách khẽ cắn lên đầu lư.ỡ.i anh một chút, tạm thời làm chậm lại nhịp độ của anh ấy.
Thở nhẹ, tôi ghé sát vào đôi môi mỏng của anh, dịu dàng nhắc nhở:
"Nhẹ thôi, lát nữa em còn phải gặp mẹ."
Chap 2
Sau cùng, tôi vẫn có chút kiệt sức, phải vịn vào mép bàn phía sau mới có thể đứng vững.
Lúc này, Văn Hàn mới buông tôi ra.
Anh nhẹ nhàng bế tôi đặt lên chiếc bàn cao phía sau, rồi cúi người, đôi tay thon dài tự ý cởi hai chiếc cúc áo ở cổ tôi.
Sau đó, anh đeo lên cổ tôi một sợi dây chuyền.
Ngón tay anh chạm vào da tôi, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ. Sợi dây chuyền cũng vậy.
Tôi cúi xuống nhìn.
Mặt dây chuyền có hình mặt trăng và ngôi sao lồng vào nhau, đính kèm những viên kim cương lấp lánh.
Tôi biết rõ, đây là món quà anh mang về từ nước ngoài cho tôi.
Văn Hàn khẽ hôn lên má tôi, giọng nói trầm thấp dịu dàng gọi tên tôi:
“Tinh Tinh.”
“Có thích không?”
Tôi gật đầu, tất nhiên sẽ nói là thích. Nhưng tôi lại càng quan tâm đến “vết thương trên tay anh” hơn.
Lúc này, Văn Hàn mới kể cho tôi nghe về chuyện đã xảy ra.
“Hai ngày cuối cùng ở nước ngoài.”
Anh nhìn có vẻ là người trầm tĩnh, nhưng khi ở trước mặt tôi, lại sẵn sàng bộc lộ sự dịu dàng, ấm áp. Giọng anh khẽ vang lên:
“Anh nhớ em quá.”
“Nên khi nhìn thấy một cô gái có bóng lưng rất giống em, mà cô ấy suýt nữa bị xe đ.â.m phải...
“Anh cứ ngỡ đó là em, lại càng sợ đó là em. Vì vậy, khi kéo cô ấy ra, tay mới vô tình bị trầy xước.”
Chap 3
Tôi không nán lại quá lâu trong phòng của Văn Hàn.
Khi xuống đến lầu dưới, mẹ tôi đã đứng đợi sẵn.
May mắn là Văn Hàn chỉ hôn tôi, không làm gì khác.
Không có dấu vết nào cho thấy sự thân mật vừa rồi.
Bà có chuyện muốn nói với tôi, trùng hợp lại liên quan đến vết thương trên tay Văn Hàn.
“Cậu chủ về nhà, phu nhân hỏi tay bị thương thế nào, nhưng cậu ấy không chịu nói nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nên bà ấy đã cho người điều tra, không ngờ lại là vì một cô gái, còn học cùng trường với con.”
Mẹ tôi đã có được tư liệu sơ bộ về cô gái đó, đưa cho tôi và nói:
“Thời Tinh, phu nhân Văn nhờ mẹ dặn con, sau này ở trường hãy để ý nhiều hơn đến chuyện giữa hai người họ.”
Bình thường, Văn Hàn vốn chẳng cần quan tâm đến các mối quan hệ xã hội.
Nhưng quanh cậu chủ Văn vẫn luôn có vô số người ngưỡng mộ, xem anh ấy là trung tâm mà vây quanh.
Không ai có thể khiến anh chủ động.
Trong mắt phu nhân Văn, cô gái này dường như là người đầu tiên.
Bên cạnh anh cũng rất hiếm khi xuất hiện con gái.
Tôi là một trong số ít đó.
Nhưng cả phu nhân Văn và mẹ tôi, họ đều rất yên tâm về tôi.
Có lẽ vì tôi đã từng cam đoan trước mặt họ rằng, sẽ không chủ động dây dưa với Văn Hàn.
Tôi cũng luôn ngoan ngoãn trước mặt họ.
Chỉ là, điều họ hoàn toàn không ngờ tới———
DPT đừng mang đi nơi khác T^T Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Người thực sự có quan hệ với Văn Hàn, chính là tôi, người luôn tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời.
Chap 4
Cô gái được Văn Hàn giúp đỡ tên là Tống Thi Nam.
Là đàn em năm nhất của anh ở khoa tài chính.
Ông ngoại cô là giáo sư trong học viện, nên ngay từ mùa hè trước khi nhập học, cô đã đăng ký tham gia một trại hè trải nghiệm.
Ngày khai giảng.
Trên đường đến hội trường dự lễ khai giảng vào buổi chiều, Tống Thi Nam vô tình chạm mặt một nhóm năm, sáu nam nữ đang đi đối diện.
Họ dường như đang hướng về cổng trường, ai nấy đều không tầm thường, ăn mặc thời thượng, phong thái nổi bật.
Đặc biệt, giữa nhóm người đó, có một đôi nam nữ như được mọi ánh nhìn tôn vinh.
Cả hai đều sở hữu ngoại hình xuất sắc, chàng trai thì tỏa ra khí chất lạnh lùng, cao quý.
Bên cạnh anh, người con gái đi gần nhất cũng vô cùng xinh đẹp. Mái tóc dài uốn nhẹ buông xuống bờ vai, bộ váy tinh tế làm tôn lên vẻ đẹp thanh thoát, tươi sáng, như thể không vướng bụi trần.
Cả nhóm gần như thu hút toàn bộ sự chú ý xung quanh, nhưng không ai trong số họ để mắt đến người xung quanh.
Tống Thi Nam đứng lặng trong đám đông, chợt cảm thấy bản thân như cách họ một khoảng cách không thể với tới.
Cô dường như nhận ra người nổi bật nhất trong nhóm chính là vị đàn anh đã cứu mình trong trại hè.
Cô quay sang hỏi một chị khóa trên, người phụ trách nhóm tân sinh viên:
“Chị ơi, mấy người kia là ai thế?”
Chị khóa trên trả lời:
“Chàng trai đi đầu chính là đàn anh năm hai khoa tài chính của em, Văn Hàn. Còn cô gái bên cạnh là Giang Thời Tinh, học cùng khóa bên khoa ngoại ngữ.”
Tống Thi Nam lại hỏi:
“Vậy chị Giang… có phải là bạn gái của anh Văn không ạ?”
Chị khóa trên lắc đầu phủ nhận:
“Không phải.”
Tống Thi Nam vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Chị khóa trên tiếp tục nói:
“Giang Thời Tinh chỉ là con gái của người giúp việc nhà họ Văn.”
Tống Thi Nam ngạc nhiên thốt lên:
“Con gái của giúp việc?”
Nhìn thế nào cũng không giống.
Khí chất, phong cách ăn mặc lẫn diện mạo của cô ấy đều khiến người ta lầm tưởng rằng cô là tiểu thư nhà giàu.
“Hai người họ hình như quen nhau từ cấp hai, giữa họ chắc chỉ là tình bạn thanh mai trúc mã đơn thuần.” Chị khóa trên nói thêm, “Cũng chính vì quen nhau đã lâu, nên thiếu gia Văn rất quan tâm đến Giang Thời Tinh, không xem cô ấy là con của người giúp việc, mà giống như một người bạn đồng hành thân thiết hơn.”