Nhưng dù ở đâu, anh vẫn luôn là người thu hút ánh nhìn.
Tôi khẽ cúi mắt, nét mặt có chút lười nhác, má tựa vào cổ anh.
Trong trường, chỉ có mấy người trước mặt biết mối quan hệ thật sự giữa tôi và Văn Hàn.
Mặc kệ người khác sau lưng nghĩ gì về tôi, nhưng vì có anh, ít nhất chưa từng có ai dám công khai coi thường tôi.
Anh cúi đầu, cố tình chạm môi tôi, từng chút cắn nhẹ nơi khóe môi, rồi khẽ hỏi:
“Buồn ngủ rồi?”
Tôi nhẹ giọng đáp: “Một chút.”
Văn Hàn ngước mắt nhìn đám bạn, bình thản nói:
“Thanh toán đi, mọi người cứ chơi tiếp.”
Anh lập tức đưa tôi rời khỏi bữa tiệc.
Hôm nay tôi muốn về sớm, vì ngày mai là tiệc sinh nhật của mẹ anh.
Bữa tiệc tổ chức tại nhà anh, có lẽ người làm không đủ, tôi cần phải phụ một tay.
Chap 6
Đêm tiệc sinh nhật phu nhân Văn.
Tôi ở trong bếp, dù không ra ngoài nhưng vẫn nghe thấy không khí náo nhiệt từ sảnh tiệc.
Bữa tiệc nhanh chóng trôi qua được hơn nửa thời gian.
Trong bồn rửa chất đầy đĩa bát sau khi khách dùng bữa xong.
Mẹ tôi cùng mấy cô giúp việc khác đã ra tiền sảnh.
Tôi buộc tóc lên, đeo găng tay cao su, lặng lẽ bắt đầu rửa từng chiếc đĩa.
Sau lưng chợt vang lên tiếng động khẽ.
Tôi ngoảnh lại.
Là Văn Hàn.
Anh mặc sơ mi trắng tinh, nơi cổ tay cài khuy măng sét tinh xảo. Cổ áo và tay áo sạch sẽ không một nếp nhăn.
Quần tây đen ủi phẳng tôn lên dáng người cao ráo.
Áo vest khoác hờ trên cánh tay.
Hình như anh đã uống chút rượu, trong ánh mắt lộ ra nét mệt mỏi hiếm thấy.
DPT đừng mang đi nơi khác T^T Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Ánh đèn trên trần đổ xuống, làm đường nét trên mặt anh thêm rõ ràng, gương mặt tuấn tú càng toát lên vẻ thanh cao, kiêu hãnh.
Là cậu chủ quyền quý nhất của nhà họ Văn.
Dường như lạc vào một nơi không thuộc về mình.
Anh nhìn tôi, môi khẽ mở:
“Đừng làm nữa.”
“Gọi người hầu dọn đi.”
Tôi nhẹ giọng nhắc anh:
“Nếu em không làm, thì người mà anh nói là ‘người hầu’ sẽ phải làm, chính là mẹ em.”
Anh giơ tay, khẽ day trán, có vẻ như đã tỉnh táo lại.
Sau đó, anh bước đến, chậm rãi khóa trái cửa bếp.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh định làm gì?”
Văn Hàn đặt áo vest lên ghế.
Tháo chiếc khuy măng sét đính đá lấp lánh.
Xắn tay áo lên.
Dùng đầu ngón tay hơi lạnh, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên má tôi, giọng điềm tĩnh:
“Vậy để anh giúp em.”
Văn Hàn sinh ra trong gia đình danh giá, được giáo dưỡng vô cùng hoàn hảo.
Dù anh không bộc lộ ra ngoài, nhưng tận sâu bên trong vẫn giữ sự lạnh lùng và kiêu ngạo vốn có.
Thế mà giờ đây, anh lại chọn ở bên tôi, đặt chân vào một nơi nhỏ hẹp như thế này, nói ra những lời khiến tôi cũng không tin nổi.
“Không cần.”
Tôi không muốn để anh động tay, không chỉ vì thân phận anh, mà còn vì..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tay anh vẫn chưa lành.”
Nhưng Văn Hàn không nghe.
Anh hiếm khi bày ra dáng vẻ cậu chủ trước mặt tôi, chậm rãi nói: “Tối nay, nghe lời anh.”
Chap 7
Sau đó.
Đến đêm khuya.
Tôi không ngủ, mà lặng lẽ lên lầu, đến phòng anh.
Trên người mặc một chiếc váy ngủ mỏng, dài đến đầu gối, để tiện bề cử động, tôi quỳ bên mép giường anh.
Ga giường màu tối làm nổi bật đôi chân trắng nõn, thon dài của tôi.
Cùng Văn Hàn ngồi trên giường, tôi cẩn thận nâng bàn tay bị thương của anh, tỉ mỉ sát trùng và băng bó lại.
Khi tôi ngẩng mặt lên.
Anh khẽ gọi:
“Tinh Tinh.”
Anh đưa tay tháo dây buộc tóc của tôi.
Lọn tóc dài đổ xuống, rơi nhẹ trên vai.
Bàn tay anh nắm lấy bờ vai tôi, nghiêng người xuống.
Những nụ hôn dịu dàng rơi lên cổ tôi.
Vai áo mỏng nhẹ nhàng trượt xuống sau cái chạm của anh.
Anh kéo tôi nằm xuống, dễ dàng đè lên trên, giữ tôi trong vòng tay mình.
Khoảng cách giữa tôi và anh hoàn toàn biến mất.
Gối đầu lên chiếc gối mềm mại, tôi chỉ có thể hơi ngửa mặt, cằm khẽ cọ vào những sợi tóc của anh, cảm nhận được môi anh lướt nhẹ trên cổ.
Cho đến khi tay anh trượt xuống.
Tôi khẽ híp mắt.
Lờ mờ nhớ đến lần đầu tiên, anh để tôi đích thân đeo nhẫn cho anh.
Chiếc nhẫn bạc trơn đơn giản.
Tôi chậm rãi đeo nó vào ngón áp út của anh.
Đầu ngón tay anh cũng mang chút hơi lạnh, các khớp ngón tay trắng, thon dài và sạch sẽ.
Thực sự là một bàn tay rất hợp để đeo nhẫn.
Hơi thở tôi dần trở nên gấp gáp, lồng n.g.ự.c nhẹ nhàng phập phồng, tôi cố gắng chặn lại hành động của anh:
“Anh Hàn.”
“Ở đây, không được.”
Phòng của Văn Hàn mỗi ngày đều có người vào quét dọn.
Nếu tôi để mặc anh tiếp tục, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Nhưng đã hơn nửa tháng rồi, giữa tôi và anh chưa có lần thân mật nào.
Đêm nay, dường như anh không thể chịu đựng thêm.
Khi anh bế tôi xuống lầu lúc nửa đêm.
Cả căn biệt thự rộng lớn tĩnh lặng như tờ.
Tôi nhắm mắt, lắng nghe tiếng bước chân anh chậm rãi đi xuống bậc thang.
Mỗi một bước, tim tôi lại đập nhanh hơn.
Chỉ cần có một người xuất hiện thôi, bí mật giữa tôi—một cô con gái của giúp việc, và anh—thiếu gia nhà họ Văn, sẽ bị phơi bày.
Nhưng may mắn thay, anh vẫn đưa tôi về phòng mình.
Tầng hầm.
Khu vực mà chỉ có người làm mới đặt chân đến.
Một căn phòng còn không bằng nổi phòng tắm của anh.
Vậy mà anh cam tâm tình nguyện, cùng tôi đắm chìm tại nơi đây.
Người con trai cao quý, thanh khiết nhất, đã bị nhuốm bụi trần tục.
Lần đầu tiên trải nghiệm, không chỉ có Văn Hàn, mà cả tôi—khi cắn môi, cố kiềm chế không phát ra âm thanh—cũng cảm thấy một sự kích thích mơ hồ, hoang đường.