Vừa xuất hiện, anh gần như thu hút toàn bộ ánh nhìn của những người xung quanh.
Ánh mắt anh hơi cúi xuống, nhìn về phía tôi và trưởng câu lạc bộ.
Không lâu sau, anh chậm rãi bước lại gần.
Lấy điện thoại ra, bình thản nói với chủ quán:
“Tính tiền.”
Sau đó, anh quay sang tôi, nói thêm:
“Tính cả bàn của cô ấy luôn. Cứ để tôi mời.”
“Anh Văn.” Tôi gọi tên anh.
Không muốn chuyện này diễn ra trước mặt mọi người, tôi nhẹ giọng từ chối:
“Không cần anh mời.”
Không phải tôi tiếc tiền anh bỏ ra, mà là—
“Câu lạc bộ có một truyền thống từ trước đến nay.”
Tôi nói khẽ, “Đừng vì tôi mà phá lệ, được không?”
---
Tôi gần như đã công khai làm mất mặt anh trước mọi người.
Nhưng Văn Hàn cũng không giận, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ im lặng suy nghĩ vài giây, sau đó nói:
“Được.”
Rồi để tôi tự thanh toán hóa đơn.
Lúc rời đi, đi ngang qua trưởng câu lạc bộ, Văn Hàn chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua anh ta một cái.
Không nói gì.
Nhưng ánh mắt đó, khiến đối phương hiểu rõ—
Bên cạnh Giang Thời Tinh, đã có một Văn Hàn xuất sắc đến mức không ai có thể so bì.
Làm sao cô ấy còn có thể tùy tiện để mắt đến người khác?
---
Toàn bộ chuyện xảy ra ở quầy thu ngân, nhóm người đứng ngoài cửa đều nhìn thấy rõ ràng.
Tống Thi Nam cũng đứng trong số đó.
Nghe mọi người nhỏ giọng bàn tán—
"Giang Thời Tinh thật may mắn, gặp được một thiếu gia giàu có, lại không màng xuất thân."
"Nhìn cách họ tương tác, đúng là mối quan hệ thanh mai trúc mã đáng ghen tị."
Nhưng Tống Thi Nam lại nhận ra điều khác biệt mà họ không chú ý.
Mọi người vẫn bảo, Giang Thời Tinh là con gái người giúp việc, còn Văn Hàn là thiếu gia cao cao tại thượng.
Lẽ ra, người nhún nhường phải là cô.
Nhưng tại sao, cô lại có cảm giác, người đang nghe theo Giang Thời Tinh lại chính là Văn Hàn?
Chap 12
Mấy ngày này, Văn Hàn không ở Giang Thị.
Anh theo cha đi công tác một chuyến tại vùng ven biển.
Anh đã bắt đầu tiếp quản công việc gia đình.
Sau khi trở về, hiếm có dịp được thư giãn, liền hẹn bạn bè cùng đi xem giải đua xe F1.
---
Trước khi trận đấu bắt đầu, tôi cùng anh đi thay đồ.
Mặc trang phục dành cho cổ động viên để ủng hộ tay đua anh yêu thích.
Trong phòng thay đồ riêng, tôi thay xong trước.
Bạn bè của anh còn đang chờ, tôi không muốn ở lại lâu tránh làm người khác suy đoán lung tung.
Vì vậy, cầm theo đồng hồ tay anh vừa tháo xuống, rồi rời đi trước.
DPT đừng mang đi nơi khác T^T Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
---
Khi đẩy cửa bước vào khu ghế VIP trên khán đài chính, tôi chợt nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.
Giọng nam nữ xen lẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Các cậu biết không? Có một tân sinh tên Tống Thi Nam, tìm đến tôi, thẳng thắn nói thích Văn thiếu, còn hỏi tôi xem anh ấy thích gì?"
Một nhóm người cười nhẹ.
"Dám tấn công trực diện với anh Văn, kiểu con gái này đúng là hiếm thấy."
Người đầu tiên nhắc đến chuyện này cười nói:
"Cô gái đó khá thú vị đấy."
Anh ta kéo dài giọng, cười ẩn ý:
"Nói thật nhé, ở vài góc độ nào đó, có ba phần giống Giang Thời Tinh."
"Dù chỉ giống ba phần thôi, cũng đủ xinh đẹp rồi."
Không gian bỗng chốc im lặng.
Sau đó, có người tiếp lời:
"Vậy các cậu nghĩ sao—"
"Một người tính cách thú vị, chủ động, ngoại hình có vài phần tương đồng với Giang Thời Tinh. Đừng nhìn Tống Thi Nam như một sinh viên bình thường, thực chất cô ấy là tiểu thư được cưng chiều nhất nhà họ Tống ở Giang Thị, gia thế cũng không tệ chút nào."
"Văn thiếu thực sự sẽ không bị hấp dẫn chút nào sao?"
---
Tôi và họ chỉ quen biết vì Văn Hàn,
Giữa tôi và họ luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Dù họ bên ngoài tôn trọng tôi, nhưng thực ra cũng chưa từng xem tôi là một phần trong thế giới của họ.
Bằng chứng là những lời đùa cợt lúc này.
Bởi vì trong mắt họ, tôi và Văn Hàn căn bản không thể có kết quả.
"Sao không vào?"
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi quay lại, thấy Văn Hàn mặc bộ đồ đua xe màu trắng giống tôi, càng tôn lên vóc dáng cao ráo điển trai.
Anh lê bước đến gần.
Tiếng trò chuyện bên trong lập tức im bặt.
---
Văn Hàn từng rất đam mê xe thể thao,
Anh thích tự mình cầm lái, năm anh đủ tuổi, đã sở hữu chiếc siêu xe đầu tiên.
Nhưng…
Lúc trước, lần đầu tiên tôi chứng kiến anh đua xe với người khác.
Đêm đó, tôi đã gặp ác mộng.
Tỉnh dậy trong sợ hãi, tôi hỏi anh liệu có thể ít tiếp xúc với chúng không.
Văn Hàn đồng ý với tôi.
Gần như không động vào nữa.
Chuyển sang chỉ thỉnh thoảng đi xem đua xe.
---
Tôi cùng anh bước vào phòng VIP.
Không nói gì với những người kia.
Bởi vì không chỉ có họ—
Ngay cả tôi, cũng từng có lúc không chắc chắn về mối quan hệ giữa mình và Văn Hàn.
---
Có người gọi nhân viên phục vụ mang rượu Champagne lên.
Tôi không uống rượu.
Chiều nay tôi còn có công việc gia sư dạy tiếng Anh.
Văn Hàn gọi hai ly nước chanh:
"Một ly thêm đá, một ly nhiệt độ thường."
Anh vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, cùng tôi theo dõi trận đấu trên khán đài.
Không uống rượu, chỉ ghé vào tai tôi, chậm rãi nói: