Lựa Chọn Của Anh
Khi tỉnh dậy.
Văn Hàn vẫn ngủ bên cạnh, tấm chăn mỏng chỉ đắp ngang eo.
Thân trên để trần, nơi lồng n.g.ự.c hiện rõ những dấu vết móng tay tôi đã để lại.
Chẳng bao lâu, anh cũng mở mắt.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, kéo chúng tôi ra khỏi cơn mơ màng.
Hôm nay tôi dậy muộn hơn mọi ngày.
Bên ngoài là giọng của mẹ tôi.
“Tinh Tinh. Sao còn chưa dậy?”
—
Chap 8
Tôi ngồi bật dậy.
Cầm lấy chiếc chăn mỏng che trước ngực.
Đưa tay che miệng Văn Hàn, khẽ lắc đầu, ra hiệu anh đừng phát ra tiếng động.
Rồi vội lấy bộ quần áo dài tay trong tủ, thay nhanh.
Đi ra đóng cửa lại, đối diện với mẹ tôi.
Tôi viện cớ:
“Hôm qua con làm việc muộn, hơi mệt ạ.”
Mẹ tôi nhìn tôi một lúc, rồi hỏi:
“Cổ con bị sao vậy?”
Vết đỏ trên cổ là dấu răng của Văn Hàn để lại từ đêm qua.
Tôi còn đang định lấp liếm.
Nhưng lại nghe bà hỏi tiếp:
“Tinh Tinh, có phải con đang yêu không?
“Mẹ không cổ hủ đâu. Các con bây giờ có suy nghĩ riêng, mẹ tôn trọng. Chỉ cần con và đối phương biết tự bảo vệ mình là được.”
Mẹ tôi không hề nghĩ đến chuyện này xảy ra trong biệt thự họ Văn, mà cho rằng đó là chuyện ở trường.
“Bạn trai con cũng học cùng trường à?”
Văn Hàn, nghiêm túc mà nói… cũng coi như là vậy.
Tôi cụp mắt, nhẹ giọng: “Vâng.”
Mẹ tôi cười:
“Ba con sắp đến Giang Thị. Nếu có cơ hội, con dẫn cậu ấy về cho ba mẹ gặp nhé.”
Hơi thở tôi khựng lại.
Không tài nào tưởng tượng nổi cảnh Văn Hàn gặp bố mẹ tôi sẽ như thế nào.
---
Khi tôi đem tấm ga giường đêm qua vào phòng tắm giặt.
Anh bất ngờ ôm lấy tôi từ phía sau.
Trong gương phản chiếu hình ảnh hai chúng tôi.
Tôi giục anh:
“Sao anh còn chưa đi?”
Có lẽ vì dư âm của đêm qua, đáy mắt anh vương chút lười nhác.
Khẽ cắn lấy vành tai tôi, chậm rãi nói:
“Không ngờ, chuyện giường chiếu của anh và em, lại khiến mẹ vợ tương lai phát hiện.”
Cậu thiếu gia ôn hòa, nho nhã trong mắt người đời, lại có thể thốt ra những lời đầy ám muội thế này trước mặt tôi.
Không biết anh cố ý trêu chọc hay không. Dù là từ “mẹ vợ”, hay là câu nói kia.
Cũng khiến tôi vừa thẹn vừa tức:
“Văn Hàn!”
Chap 9
Tân sinh viên nhập học, cuối tuần diễn ra hoạt động dành cho các câu lạc bộ và hội học sinh tuyển thành viên mới.
Bình thường, Văn Hàn chưa từng tham gia vào mấy hoạt động tổ chức của trường.
Vậy mà hôm nay lại hiếm hoi xuất hiện tại buổi tuyển chọn thành viên của Câu lạc bộ Tin tức & Nhiếp ảnh.
Nhiếp ảnh không phải sở thích của anh, mà là của tôi.
Hôm nay, trưởng câu lạc bộ kéo tôi đến hỗ trợ tuyển thành viên.
Không ngờ, Văn Hàn cũng theo đến.
Tôi không ngăn cản được anh.
Khi tôi cùng các thành viên khác trong câu lạc bộ phụ trách phát đơn và phỏng vấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, không quấy rầy,
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Cúi mắt nhìn điện thoại, im lặng như không tồn tại.
---
“Anh Văn?”
Khi tôi vừa nhận lấy một tờ đơn đăng ký.
Vừa nhìn thấy cái tên trên đó—
Tống Thi Nam.
Chợt nghe giọng nói đầy vui mừng của một cô gái.
Tôi ngẩng đầu lên.
Cô gái ấy tràn đầy sức sống, đôi mắt long lanh, nhìn về phía Văn Hàn:
“Đàn anh, anh còn nhớ em không?”
---
Chap 10
“Lúc ở nước ngoài, anh đã giúp em một lần.” Tống Thi Nam nhắc khéo, không muốn anh quên mất mình.
Trí nhớ của Văn Hàn không kém đến mức đó.
Anh khẽ nâng mắt, trong đôi đồng tử sâu thẳm hiện lên chút lạnh lùng vì bị quấy rầy:
“Tôi không phụ trách phỏng vấn.”
Tống Thi Nam vẫn giữ nguyên nụ cười nơi khóe môi.
Không ai dám trêu vào Văn Hàn, nhưng cô ấy thì không hề e sợ.
“Đừng lúc nào cũng lạnh lùng vậy chứ, nếu anh chịu cười nhiều hơn, chắc chắn sẽ càng đẹp trai hơn đó.”
Nói xong, cô quay lại bàn phỏng vấn.
Tống Thi Nam…
Thực sự có đôi chút giống tôi. Không chỉ là bóng lưng.
Tôi vốn không phải kiểu người hay cười.
Chỉ có đôi khi, trước mặt Văn Hàn, anh thích dỗ tôi cười, và cũng thích nhất là dáng vẻ khi tôi cười.
--
Cô gái kia mỉm cười rạng rỡ,
Nếu chỉ nhìn nửa dưới gương mặt, quả thực có bốn, năm phần tương đồng với tôi.
Nhưng khi lộ ra toàn bộ khuôn mặt, đặc biệt là đôi mắt, lại có sự khác biệt rõ rệt.
Mắt tôi mang nét sắc sảo, lạnh lùng.
Còn đôi mắt tròn trịa của cô ấy, cùng gương mặt vẫn còn vương nét trẻ con, lại toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu, khiến cho người ta muốn đến gần.
Hai con người có chút tương đồng về diện mạo, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.
---
Rõ ràng có thể thấy,
Tống Thi Nam có một tính cách tươi sáng, vui vẻ.
Nụ cười trên môi cô ấy dễ dàng lan tỏa đến những người xung quanh.
Khi được trưởng câu lạc bộ trực tiếp phỏng vấn, suốt cả quá trình, anh ấy không tiếc lời khen ngợi.
Điều khiến cô ấy nổi bật hơn cả ngoại hình, chính là tính cách. Chủ động, hoạt bát, dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác.
Chap 11
Bữa tiệc đầu tiên sau khi tuyển thành viên mới.
Trưởng câu lạc bộ uống vài ly rượu, nhân lúc không khí bữa tiệc đang náo nhiệt, anh ấy khẽ nghiêng người về phía tôi.
Tưởng rằng có chuyện gì cần nói, tôi chăm chú lắng nghe.
Không ngờ, đối phương lại hỏi:
“Phó chủ nhiệm Giang, cậu không định yêu đương gì trong đại học sao?”
Ánh mắt anh ta lộ ra tâm tư không thể che giấu, khiến tôi lần đầu tiên đã nhận ra ý tứ của đối phương.
Tôi đáp: “Xin lỗi.”
Tiệc kết thúc, tôi ra quầy thanh toán.
Hôm nay tôi sẽ tạm ứng trước, rồi sau đó mọi người chia đều nhau theo kiểu AA.
Những người khác, bao gồm cả thành viên mới, đã đi ra cửa nhà hàng trước.
Trưởng câu lạc bộ, dù lời chưa kịp nói ra đã bị từ chối, vẫn chần chừ đứng lại phía sau tôi.
Lúc này, từ cầu thang tầng hai nhà hàng có một nhóm người bước xuống.
Đi đầu là Văn Hàn, vẫn mang dáng vẻ cao quý và lạnh nhạt như mọi khi.