Lựa Chọn Của Anh

Chương 6



Chap 15

Sau khi bà Văn rời đi.

“Mặc kệ bạn trai con tốt hay xấu.” Mẹ tôi dặn dò, “Dù trước mặt có bao nhiêu cám dỗ lớn đến đâu…

“Con cũng không thể làm chuyện có lỗi với người ta trước.”

Tôi trấn an bà: “Mẹ yên tâm.”

Dù điều kiện của Tống Chiêu có tốt đến đâu, với tôi, cũng chẳng phải cám dỗ.

Tôi biết mình nên xử lý thế nào.

Hôm từ bỏ công việc gia sư, đúng lúc ba tôi dẫn em gái đến Giang Thị vào buổi tối.

Cả gia đình đoàn tụ trong nhà hàng tầng cao mà Văn Hàn đã đặt trước.

Dắt tay em gái, tôi theo nhân viên phục vụ đi về phía phòng riêng, vô tình chạm mặt Văn Hàn.

Bên cạnh anh ấy là một nhóm người, ai cũng lớn tuổi hơn anh, gồm cả nam lẫn nữ, đều mặc trang phục công sở gọn gàng.

Hôm nay Văn Hàn cũng không còn vẻ đơn giản thường thấy ở trường, mà khoác lên bộ vest chỉnh chu, áo sơ mi phẳng phiu, trên cổ tay là chiếc đồng hồ đắt giá.

Còn trẻ, nhưng đã toát lên khí chất của người có thể đảm đương mọi việc.

Dù không ai quen biết, chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra anh chính là người xuất sắc nhất trong nhóm.

Một người bên cạnh khẽ gọi anh: “Cậu Văn.”

Văn Hàn có nói với tôi rằng tối nay anh có một buổi tiệc xã giao với đối tác công ty.

Nhưng anh không nhắc rằng địa điểm cũng là nhà hàng này.

Mẹ tôi siết nhẹ tay, không bỏ được thói quen khi còn ở nhà chủ, khẽ gọi: “Cậu Văn.”

Anh hơi cúi mắt, ra hiệu cho những người đi cùng tiếp tục đi trước.

Riêng anh dừng lại một chút, chậm rãi nói với mẹ tôi:

“Từ nay về sau, ở bên ngoài, không cần gọi như thế.”

Văn Hàn liếc nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.

“Cứ gọi tên cháu là được.”

Vào phòng riêng, em gái tôi tò mò hỏi: “Đó là ai vậy ạ?”

“Là chủ cũ của mẹ.” Mẹ tôi nói với em, “Gặp cậu ấy thì phải nhớ lễ phép.”

Bà cũng quay sang dặn ba tôi: “Anh cũng vậy.”

Ba tôi đáp: “Người ta thân phận cao quý như thế, ngoài hôm nay ra, làm gì còn cơ hội gặp gỡ, tiếp xúc chứ. Có khi cả đời này cũng chẳng gặp lại.”

Giữa chừng, tôi ra khỏi phòng riêng.

Ở hành lang bên ngoài, Văn Hàn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào góc khuất.

Anh áp tôi vào tường, lồng n.g.ự.c kề sát, hơi thở quẩn quanh, giọng nói trầm thấp:

“Tối nay, em có khen bạn trai trước mặt ba mẹ không?”

Anh ép sát quá, tôi đành nhỏ giọng đáp: “Có.”

Rồi lại khẽ hỏi: “Anh không sợ bị phát hiện sao?”

Văn Hàn chẳng hề d.a.o động, có vẻ như việc đặt chỗ cùng nhà hàng hôm nay vốn là do anh cố ý. 

Anh cúi mắt, đáy mắt mang theo tia suy tư không rõ, chậm rãi nói:

“Vậy thì càng tốt.”

Anh thản nhiên tiếp lời:

“Để mẹ em xem thử, trong mắt bà, rốt cuộc anh là người tốt hay kẻ xấu?”

Một tay anh đặt ra sau lưng tôi, đầu ngón tay đã chạm đến đường cong trên eo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức không còn kẽ hở.

Tôi ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.

Nhưng ở cổ áo vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng vốn thuộc về anh, khiến cho hương rượu cũng không còn nhiều.

Không có thời gian tranh luận xem anh có cố tình hay không, tôi chỉ dịu giọng nhắc nhở:

“Anh uống ít thôi.”

Ngón tay Văn Hàn đặt sau lưng tôi khẽ vuốt ve.

Tối nay tôi mặc một chiếc váy dài màu be, dáng ôm sát, làm nổi bật đường nét mềm mại của cơ thể.

Tóc dài búi gọn, nhưng khi cử động, một vài sợi tóc rơi xuống, trong đôi mắt trong veo lúc này chỉ phản chiếu bóng hình Văn Hàn.

Trong mắt anh, dáng vẻ của tôi vừa tinh tế, lại mang chút lười nhác.

Ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, chỉ một câu quan tâm đơn giản cũng đủ khiến anh rung động.

Anh giơ tay nới lỏng cà vạt, yết hầu hơi trượt lên xuống.

“Ừm. Nghe lời vợ.”

Không nhịn được nữa, Văn Hàn cúi đầu, vùi mặt vào cổ tôi.

“Bảo bối tối nay vừa thơm vừa đẹp.”

Rõ ràng biết ba mẹ vẫn đang chờ.



Anh mặc vest ba mảnh, chân mang giày da.

Đầu gối hơi cong, áp sát vào tường, ép tôi đến mức không còn đường lui.

Tôi lại bị dáng vẻ này của anh mê hoặc.

Khi anh hôn xuống, tôi chủ động đáp lại.

Tôi rất ít khi đưa lưỡi ra.

Nhưng giây phút này lại bị anh dẫn dắt, đầu lưỡi chạm vào cánh môi anh, rồi dần dần quấn lấy nhau.

Cho đến khi—

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

Phía sau vang lên giọng nói của ba tôi:

“Thời Tinh? Là con sao?”

 

Chap 16

Văn Hàn quay lưng về phía người đến.

Nhưng dù chỉ nhìn từ phía sau, với dáng người anh vẫn không che giấu được khí chất toát ra ở từng cử chỉ.

Khi mẹ tôi theo ra ngoài,

chỉ cần liếc mắt một cái, bà lập tức nhận ra anh.

Tôi được Văn Hàn che chắn trong vòng tay.

Nhưng vạt váy vẫn lộ ra một bên.

Nơi này gần khu vực hút thuốc của nhà hàng.

Ba tôi vốn chỉ định ra ngoài hút một điếu.

Vậy mà lại bị Văn Hàn…nói trúng phóc.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của họ, tôi biết, không thể giấu được nữa.