Lựa Chọn Của Anh

Chương 7



Chap 17

Ba mẹ tôi trở lại phòng riêng trước.

Trước khi đưa Văn Hàn vào gặp họ, tôi gọi anh: 

“Văn Hàn.”

Vươn tay chỉnh lại cà vạt cho anh, vừa làm vừa nói:

“Ba em ăn cơm trên bàn không câu nệ nhiều quy tắc, ông thích sự thoải mái.”

Xuất thân gia đình anh vốn khác biệt, trừ khi chỉ có hai đứa ăn cùng nhau, còn lại ở những dịp trang trọng, anh luôn rất coi trọng lễ nghi trên bàn ăn.

“Mẹ em thì không bỏ được thói quen cũ. Nhưng lát nữa nếu anh gặp họ rồi, thì không được để mẹ em cúi đầu lấy lòng anh nữa.”

Tôi hỏi anh ấy: “Anh có thể chủ động một chút không?”

Thói quen trong cuộc sống thường ngày của Văn Hàn và ba mẹ tôi khác nhau quá nhiều.

Tôi còn đang lo lắng liệu họ có thể hòa hợp được hay không.

Thế mà Văn Hàn lại bất ngờ bật cười khẽ.

Anh cong môi, ánh mắt sáng rực nhìn tôi, chậm rãi nói:

“Anh thấy mình giỏi thật. Mới 19 tuổi, vợ anh đã đưa anh đi gặp ba mẹ rồi.”

 

Chap 18

Ba tôi, người mà trước đó còn nghĩ rằng cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại con người ấy,

giờ đây đang ngồi trong phòng ăn cùng Văn Hàn—người đã chủ động gác lại bữa tiệc xã giao bên kia để đến đây.

Ba tôi trông vẫn có chút căng thẳng.

Văn Hàn chủ động rót rượu cho cả hai bên, nâng ly kính ba mẹ tôi:

“Chú.”

Anh cũng gọi mẹ tôi: “Dì.”

“Chào hai bác.”

Dù ai cũng biết anh là ai, nhưng Văn Hàn vẫn lịch sự tự giới thiệu lại:

“Cháu là bạn trai của Thời Tinh, Văn Hàn.”

Mẹ tôi nãy giờ vẫn ít nói, cho đến khi ba tôi tìm chủ đề để bắt chuyện, hỏi:

“Cháu và Thời Tinh quen nhau được bao lâu rồi?”

Văn Hàn trả lời rất rõ ràng, không giấu giếm:

“Hai năm bốn tháng.”

Lúc này mẹ tôi mới ngước mắt lên nhìn.

Chỉ có em gái tôi—một cô bé tám tuổi, chưa hiểu chuyện, lại là người vui vẻ nhất.

Nó hào hứng gọi Văn Hàn: “Anh rể!”

Anh khẽ mỉm cười, tháo chiếc Rolex trên cổ tay, đưa cho nó như một món đồ chơi:

“Lấy đi mà đổi kẹo ăn.”

Em gái tôi tròn mắt hỏi: “Đổi được thật không?”

“Ừ.”

Mẹ tôi vội vã giật lại, muốn trả cho anh:

“Văn… Hàn, cái này quá đắt rồi.”

Chiếc đồng hồ ấy không chỉ đổi được kẹo, mà gần như có thể mua được cả một căn nhà ở Giang Thị.

Rõ ràng là anh đã bị em gái tôi làm cho vui vẻ, mới hào phóng như vậy.

Anh thản nhiên nói: “Đã cho thì cứ giữ lấy. Dù sao buổi gặp mặt lần đầu tiên, cũng nên có một món quà ra mắt. Coi như một thứ giữ giá trị, sau này con bé muốn làm gì với nó cũng được.”

Mãi đến lúc này, mẹ tôi mới lên tiếng hỏi một câu mà bà đã do dự bấy lâu nay:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cậu Văn, tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện…

“Có phải con bé Thời Tinh là người chủ động bám lấy cậu không?”

“Mẹ.” Tôi biết bà không hiểu lầm tôi, mà chỉ lo lắng.

Văn Hàn lập tức phủ nhận:

“Không phải. Là cháu, lúc cô ấy còn nhỏ đã không chờ được, tự mình dụ dỗ cô ấy ở bên cháu.”

Năm tôi vừa tròn 17 tuổi, ngay sau sinh nhật, ngoài việc tỏ tình, Văn Hàn cũng đã hôn tôi lần đầu tiên.

Chúng tôi dành cho nhau nụ hôn đầu.

Năm tôi 18 tuổi, vì sợ tôi lo lắng, cảm thấy vẫn còn quá sớm, anh đành nhẫn nhịn chờ thêm một năm nữa.

Cho đến bốn tháng trước, anh không thể tiếp tục kìm nén nữa, dẫn tôi trải nghiệm lần đầu tiên.

Suốt quãng thời gian bên nhau, sinh nhật tôi dường như đã trở thành một dấu mốc để Văn Hàn thực hiện từng bước của mình.

Anh thực sự không chờ nổi nữa.

Văn Hàn nhìn mẹ tôi, trịnh trọng cam kết:

“Cho dù sau này gia đình cháu có biết chuyện, cháu vẫn sẽ nói như vậy”

 

Chap 19

Văn Hàn đi thanh toán hóa đơn, đồng thời gọi xe trước để đưa ba mẹ tôi về khách sạn.

Trước khi rời đi, em gái tôi khẽ kéo góc áo anh, khiến lớp vải hơi nhăn lại. Nhưng anh không bận tâm, chỉ đưa tay xoa nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé.

Văn Hàn vốn không phải kiểu người dễ gần, thường khiến người khác có cảm giác xa cách. Bình thường, anh cũng chẳng tỏ ra quá thích trẻ con. Ở anh, đôi khi vẫn thấy nét kiêu ngạo của một thiếu gia nhà giàu.

Nhưng tối nay, anh lại cư xử dịu dàng đến vậy.

Cũng chỉ vì một lẽ rất đơn giản—yêu ai thì yêu cả những người thân bên cạnh người đó.

Gia đình đoàn tụ, đáng lẽ tôi cũng phải theo ba mẹ về khách sạn.

Nhìn bóng lưng anh lặng lẽ đứng đợi phía sau, tôi vẫn quyết định nói với ba mẹ:

“Mẹ, tối nay Văn Hàn uống khá nhiều, con không yên tâm…Con về với anh ấy.”

Ở gần trường, Văn Hàn đã mua một căn hộ từ rất sớm.

Tôi nấu cho anh một bát canh lê giải rượu.

Sau khi tắm xong, anh thay đồ, mặc một chiếc áo len trắng, rồi đứng tựa vào quầy bếp, lặng lẽ chờ đợi.

Tôi vô tình quay đầu lại, liền bắt gặp dáng vẻ anh lúc này—tuấn tú, ôn hòa đến lạ.

Văn Hàn khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nói:

“Thì ra… đây là cảm giác được một người lo lắng cho.”

Đêm đã khuya.

Nhưng Văn Hàn vẫn muốn.

Tuổi trẻ, nhiệt huyết, ham muốn đều đang ở độ mãnh liệt nhất.

Nghĩ đến chuyện anh mới chỉ được "khai trai" vài tháng, mà trong nhà lại không còn b.c.s, tôi cũng không biết nên khóc hay cười.

Thứ tiêu hao nhanh nhất trong căn hộ này, hóa ra lại là đồ tránh th.a.i.

Anh không muốn nhịn.

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

Bèn cầm điện thoại, xuống dưới mua.

Cùng lúc đó, có một nhóm sinh viên của trường Giang Đại, sau khi đi bar về muộn, bị đóng cổng ký túc xá, đành phải đến căn hộ thuê của một người trong nhóm để ở tạm.

Khi đi ngang khu chung cư, họ tình cờ bắt gặp Văn Hàn.

Thiếu gia họ Văn nổi tiếng nhất Giang Đại, đứng đó trong chiếc áo len mỏng.

Ban đêm, ánh đèn mờ ảo, nhưng vẫn không che giấu được nét điển trai lạnh lùng vốn có của anh.